• 6,566

Chương 1292: Cua đổ đại ca sơn trại (43)



Ngươi không cần phải nói.
Phong Quang cúi đầu,
Ta hiểu được.


Cô bỗng nhiên nhớ tới, một ngày kia cô hỏi hắn, vì sao hắn 8lại bị thương, hắn trả lời là phải đi đối phó một người nguy hiểm, không cẩn thận nên bị thương, mà Xích Huyền lại từng nói rằng, c3ô bày ra trận pháp đả thương người trên núi, đây có lẽ cũng do cô vô tình tạo ra. Mạc Khanh... có lẽ nên gọi là Mặc Khanh, đã bị th9ương chính vào lúc lên núi. Hắn cũng từng nói, người kia đã chết rồi, lại không phải bị hắn giết chết. Đúng vậy, Phong Quang đã chế6t, chết từ 300 năm trước.

Cô vẫn luôn cho rằng hứng thú của hắn là khắc tượng gỗ và thảo dược, nhưng dường như cô đã nghĩ s5ai rồi. Những tượng gỗ kia có thể trấn áp quỷ quái, lại vô dụng đối với cô, còn những thảo dược đó... hẳn cũng là để chữa khỏi vết thương trên thân thể hắn. Cô không rõ vì nguyên nhân gì mà ngay cả khi hắn đã biết cô là quỷ hồn, cũng biết tất cả đều là ảo cảnh do cô tạo ra, Mặc Khanh vẫn nguyện ý ở lại trên núi Hắc Phong lâu như vậy.

Hắn không phải là người như vậy! Hắn đã nói hắn thích ta, còn bảo ta chờ hắn trở về nữa. Chỉ cần hắn trở về, chúng ta sẽ lập tức thành thân...
Phong Quang ngẩng đầu nhìn nam nhân, trong đôi mắt xinh đẹp như hiện ra ánh sáng, đó là ánh trăng mông lung phản chiếu qua làn mưa bụi, cũng giống như con người cô, rực rỡ sáng ngời, lại luôn vô tình mà hấp dẫn toàn bộ ánh mắt hắn.
Ý cười của Thu Thức gần như nhạt hẳn, đôi mắt buông xuống, hắn duỗi tay lau khóe mắt cô, nói thì thào,
Sao lại phải đau lòng? Hắn đi rồi, chẳng phải vẫn có ta bên cạnh nàng sao?

Giơ tay đẩy tay hắn ra, cô cắn môi nói:
Ta không đau lòng.


Nàng cũng biết... vì sao hắn lại không tới tìm nàng chứ?
Thu Thức buông tay, một lần nữa lại mỉm cười, hơi lộ vẻ cô đơn.
Cô ngừng lại một chút,
Vì sao?


Nàng vốn là cô hồn dã quỷ, nên sẽ vô thức hấp thụ linh khí xung quanh để duy trì dáng vẻ con người, cho nên, núi Hắc Phong vốn là nơi cảnh sắc đẹp đẽ lại biến thành núi hoang chỉ trong vòng 300 năm. Như vậy cũng có nghĩa, bất kể là người nào ở chung lâu với nàng cũng sẽ bị nàng hấp thu nguyên khí, cuối cùng thân thể suy yếu mà chết đi.


Hắn tới đó để đuổi quỷ, nhưng lại ở cùng Phong Quang trên núi Hắc Phong lâu như vậy, nói không chừng...
Thu Thức ôm cánh tay mà cười, vạt áo lướt nhẹ trong gió tuyết,
Hắn đang tìm cách để giết nàng cũng nên?

Thân mình cô khẽ run, nhưng thần sắc lại không dao động,
Ta tin tưởng hắn.


Phong Quang tin tưởng hắn như vậy, hiện giờ nàng đang bị nhốt ở Tiên môn, còn hắn lại ở đâu nào?
Thu Thức cười ngả ngớn,
Hẳn trong lòng hắn cũng biết, thân là Đại đệ tử Tiên môn, lại dây dưa cùng một con nữ quỷ, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn rồi.

Lần đầu biết được điều đó, cô ngây ra.


Ta biết nàng chưa bao giờ muốn hại người.
Hắn nhẹ giọng,
Nhưng đây là sự thật không thể khác được khi nàng là quỷ. 300 năm đối với nàng mà nói thật sự quá dài. Nàng đã quên rất nhiều thứ, cũng không khỏi sáng tạo ra rất nhiều. Phong Quang, nàng quá cô độc, cho nên vẫn không phát hiện ra, tất cả mọi thứ bên cạnh nàng giả dối đến mức nào...


Cô bỗng nhiên bình tĩnh hỏi:
Vậy còn ngươi?



Cái gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.