Chương 1293: Cua đổ đại ca sơn trại (44)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 645 chữ
- 2022-02-10 03:59:06
Một đóa hoa mai theo gió rơi trên nền tuyết. Màu trắng trên mặt đất lấn át điểm đỏ này, khiến nó càng thêm nhỏ bé. Hắn đứng dưới tán 8cây, dáng người càng thêm gầy yếu.
Phong Quang không nhìn hắn nữa, cô lạnh lùng hỏi:
Ngươi không thể ra ngoài để nhìn sao?
3
Cũng giống như Phong Quang tự giam mình ở núi Hắc Phong, ta cũng không rời khỏi Tiên môn này được.
Hắn nói:
Biển cả hóa 9nương dâu, trăm năm trong chớp mắt, người trên nhân thế trở nên quá nhiều, đã không còn ai đợi chờ ta nữa.
Không cần.
Cô lườm hắn.
Hắn hơi khom lưng, ghé sát vào mặt cô, để có thể thưởng thức vẻ mặt sinh động của cô càng thêm rõ. Hắn cười,
Phong Quang không cần, nhưng ta lại rất cần đó. Ta biết, không có ta bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ cải tạo Linh Lung trì này thành một thế giới mộng ảo mà trẻ con yêu thích.
Ta còn lâu mới...
Thu Thức khẽ mấp máy môi, lại không phát ra nổi một âm tiết. Hắn dường như định nói điều gì nhưng lại từ bỏ, chỉ yên tĩnh nhìn cô, tay đặt cạnh người bất giác nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dường như sắp chảy ra máu, nhưng mà, hắn lại không đổ máu được.
Hắn đứng cùng cô rất lâu, khi trời sắp sáng, hắn nhẹ giọng nói:
Ta nên rời đi.
Cô cũng không ngẩng đầu lên,
Tạm biệt, không tiễn.
Dù phải chờ tiếp 300 năm.
Nói không chừng, đến lúc đó nàng đã quên mất hắn.
Không sao cả, ta chỉ cần nhớ rõ, ta phải đợi một người tên Mặc Khanh là đủ.
Cô nhìn cảnh phố xá phồn hoa trong hồ Linh Lung kia, có người già cũng có trẻ nhỏ, cũng có cả trai lẫn gái kết bạn đi qua. Cô bỗng nhiên cười,
Dù ta quên đi tất cả cũng không sao hết, ta sẽ nhớ rõ Mặc Khanh, ta sẽ nhớ rõ người nam nhân này, hắn là người mà ta muốn yêu.
Phong Quang khôn6g hề bị ảnh hưởng bởi vẻ cô đơn của hắn, cô chợt hỏi:
Ngươi có biết trên cây mai này nở bao nhiêu đóa không?
Ba mươi bảy 5đóa.
Hắn cười,
Tính cả một đóa rơi xuống đất kia là ba mươi tám. Sao vậy?
Không... Ta chỉ có chút tin tưởng lời ngươi nói, rằng ngươi thực sự rất cô đơn.
Con người ta trong lúc cô độc sẽ luôn không nhịn được mà tìm chút chuyện để làm, tựa như sau khi tới đây nửa canh giờ, cô liền nhìn chằm chằm cây mai này mà đếm không dưới mười lần.
Có phải Phong Quang chợt có chút đồng cảm với ta không?
Hắn nhướng mày, cực kỳ phong lưu tuấn dật,
Đồng cảm chính là sự bắt đầu của tình yêu. Xem ra ta vẫn có cơ hội thay thế được Mặc Khanh rồi.
Ăn nói linh tinh.
Cô liếc mắt nhìn hắn, nói với vẻ bình thản:
Ta sẽ ở chỗ này chờ Mặc Khanh tới tìm ta.
Cho dù sẽ phải chờ tiếp 300 năm?
Ai da, ngay lời nói hẹn gặp lại mà Phong Quang cũng không chịu nói. Đúng là khiến ta cảm thấy rất đau lòng.
Vậy ngươi đi đau lòng một mình đi.
Hắn mỉm cười, chợt giơ tay xoa lên đỉnh đầu cô. Khi ở cô muốn gạt tay hắn ra, hắn đã thu tay lại,
Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.
Hắn lại cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.
Tất cả lời nói trong cổ họng cô đột nhiên im bặt.
Thừa dịp cô chưa kịp phản ứng, hắn đã tươi cười biến mất khỏi không gian trắng xóa này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.