• 6,566

Chương 1294: Cua đổ đại ca sơn trại (45)


Cũng ngay lúc mặt trời sắp lặn hôm nay, tiếng bước chân đạp lên trên nền tuyết vang lên, Phong Quang chợt đứng dậy, cảnh giác nhìn về phía nam nhân 8cách đó không xa đang đi tới.

Một thân áo đen, bông tuyết bay bay điểm lên cho hắn một chút màu trắng. Chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền bi3ết hắn là ai.
Mạc Khanh chớp mắt,
Làm sao vậy?


Có người nói với ta... Ta sẽ vô thức hấp thu nguyên khí người sống...
Cô chép miệng tội nghiệp nói:
Mạc Khanh, ta vẫn nên cách huynh xa một chút thôi.


Những lời này, là sư phụ ta nói?


Không phải... Là một nam nhân tên Thu Thức nói.
Nhắc tới hắn, sắc mặt cô liền không tốt đẹp.

Đừng lo lắng.
Ánh mắt Mạc Khanh hơi tối lại, tiến lên ôm lấy cô vào lòng,
Phong Quang không phải lo lắng chuyện gì cả, cứ để ta ôm nàng một chút.

Cô ngửi hương vị khiến cô an tâm trên người hắn, rốt cuộc lần này cô không thể nhẫn tâm mà đẩy hắn ra, chỉ ôm nhẹ một chút, hẳn là sẽ không có việc gì...

Trong Tiên môn không có người nào tên Thu Thức cả.

Phong Quang khựng lại,
Vậy hắn rốt cuộc là ai...

Cô nói to hơn,
Ta hỏi huynh, tay huynh đâu!?

Mạc Khanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể trả lời:
Đã xảy ra chút ngoài ý muốn, Phong Quang không cần lo lắng, ta đã không đau nữa.


Mạc Khanh...
Phong Quang ôm hắn mà cảm thấy có điều không thích hợp. Cô ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn hắn một lần, sau đó bắt lấy ống tay áo bên trái trống rỗng của hắn, ngơ ngẩn hỏi:
Tay huynh đâu?


Chẳng qua chỉ là việc nhỏ, không cần để ý.


Mạc Khanh!
Cô gần như ngay lập tức gọi lên cái tên này, nhào về phía hắn.
Mạc Khanh mở tay ra, đón được thân mình c9ô chạy như bay mà đến. Hắn hít thật sâu hương vị trên người cô, thấp giọng hỏi:
Mấy ngày nay ta đi vắng, nàng có ổn không?


Người Tiên môn không hề phạt ta.
Một tay ôm hông cô, hắn hôn lên nước mắt cô,
Đừng khóc, chuyện này không liên quan gì tới nàng cả. Sư phụ đồng ý để ta tới gặp nàng, điều này chứng minh, Tiên môn sẽ không có ai gây khó dễ cho ta.

Cô nắm chặt lấy tay áo trống rỗng kia của hắn,
Vậy tay huynh rốt cuộc là chuyện thế nào?

Lúc này cô mới phát hiện sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt, mà bọn họ xa nhau mới chỉ năm sáu ngày. Cảm giác khi đứt một cánh tay, sao có thể không đau được?

Huynh đi làm chuyện gì? Vì sao không còn tay nữa?
Cô khóc lớn hơn,
Có phải bởi vì ta hay không? Nếu người Tiên môn phạt huynh, huynh có thể nói... nói là ta dụ dỗ huynh mà. Vì sao phải bắt huynh mất đi một bàn tay chứ?

Tri Vi than thở,
Sao phải tự tra tấn mình như vậy?

Hắn mỉm cười,
Tiểu Tri Vi, ngươi không rõ.


Ánh trăng như móc câu, dưới ngọn núi, Tri Vi cầm trong tay một cái hộp, ông ta đang đợi một người. Không lâu sau, trong tầm mắt ông liền xuất hiện bóng dáng một nam nhân áo trắng, nhưng hiện giờ, trong ánh mắt ôn hòa của nam nhân kia lại ẩn chứa càng nhiều vẻ lạnh nhạt.

Ta đi đến một nơi rất nguy hiểm để tìm thứ có thể khiến Phong Quang sống lại. Thứ đó ta đã tìm được rồi, ta cũng sống sót trở về gặp Phong Quang, như vậy đã rất tốt, có phải không?
Hắn hơi cúi đầu, hôn lên môi cô, cũng nuốt vào toàn bộ tiếng nức nở của cô.
Một nụ hôn sau nhiều ngày không gặp tràn ngập nhu tình lưu luyến, thân thể Phong Quang chậm rãi thả lỏng, giơ tay ôm vòng lấy cổ hắn. Bỗng nhiên, cô nhớ tới điều gì liền mở mắt đẩy hắn ra. Kết thúc nụ hôn này, cô cũng cách xa hắn ba bước.

Không ổn...
6Cô nức nở,
Ta vẫn luôn chờ huynh trở về, có người bắt ta tới đây, bọn họ nói ta là quỷ...


Hiện tại ta đã trở về, Phong Quang đừng khóc n5ữa.
Hắn giơ tay, lòng bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt cô, vẻ mặt tái nhợt tiều tụy của hắn lúc này cũng tràn đầy vẻ ôn nhu.

Ta có rất nhiều chuyện không rõ.
Trong giọng nói của Tri Vi có sự thương hại,
Nhưng nàng ấy đã bị nhốt 300 năm, ta hy vọng lần này ngài có thể niệm tình Mặc Khanh đã dùng một tay để đổi lấy đồ vật ngài muốn mà buông tha cho nàng, cũng coi như buông tha cho chính mình vậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.