• 6,566

Chương 1295: Cua đổ đại ca sơn trại (46)


Trên núi tuyết, dưới tàng cây mai, một đôi nam nữ tựa như cách trở lâu ngày mà dựa vào nhau đầy thân mật.

Phong Quang ngồi trên 8đùi Mạc Khanh, mặt đối mặt với hắn, đôi tay ôm lấy mặt hắn, cẩn thận nhìn lại hắn một lần, bất an hỏi:
Huynh có chỗ nào cảm thấy không3 thoải mái hay không? Nếu như huynh cảm thấy không thoải mái, ta liền lập tức cách xa huynh một chút.

Cô sửng sốt, chợt ý thức được từ sau khi phát hiện hắn không mất đi một tay, cảm xúc của cô vẫn luôn căng thẳng. Cô cúi người ôm lấy chặt hắn, có lẽ là do tác dụng tâm lý, cô chỉ cảm thấy thân mình hắn hiện giờ càng thêm gầy guộc, khiến tim cô nhói đau,
Mạc Khanh... Ta rất khó chịu...


Có ta ở đây.
Hắn nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu cô, ôn nhu nói nhỏ,
Chẳng phải ta đã trở lại sao? Nàng nhìn xem, ta đã nói sẽ trở về cưới nàng. Những lời này ta sẽ không bao giờ làm trái.


Vì sao phải vì ta đến vậy, nếu không phải ta... huynh có thể yên lành ở Tiên môn, trở thành Đại sư huynh được người người kính ngưỡng, mà không phải giống như hiện tại...
Trái tim cô đau đớn. Từ lúc bắt đầu gặp nhau, dáng vẻ hắn xuất hiện trước mặt cô đã không phải tư thái hoàn mỹ nhất, nhưng từ khí độ của hắn, cô cũng có thể tưởng tượng ra được, trước kia hắn khí phách hăng hái thế nào, lại tuấn dật ra sao. Nhưng hiện tại một con người như thế lại không chỉ bị hủy dung, mà còn mất đi một cánh tay.
() Khí độ: Khí phách và phong độ.

Đúng là có chút không t9hoải mái.
Nghe vậy, cô liền nhanh chóng chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bị hắn kéo tay lại, Mạc Khanh khẽ cười nói bên tai cô:
Có Phong6 Quang ở đây, thân thể ta luôn có một nơi sẽ rất không thoải mái, nhưng nếu ta thoải mái, chỉ sợ Phong Quang sẽ oán trách ta...

Sắc mặt cô đỏ hồng,
Mạc Khanh! Ta đang nghiêm túc quan tâm huynh đó! Huynh cũng nghiêm túc một chút cho ta!


Hiện tại, Phong Quang cảm thấy thoải mái hơn chút nào chưa?


Ừm...
Trong giọng nói của cô toàn là tiếng khóc nức nở, cô sụt sùi, tầm mắt trở nên mơ hồ,
Ta không cách nào tưởng tượng, khi huynh mất đi cánh tay... Sẽ đau đớn thế nào...


Nhưng vì có thể ở bên Phong Quang, bất kể có đau bao nhiêu, ta đều có thể nhịn được hết.

Hắn duỗi tay nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn mình. Khi cô khóc thút thít lại có thêm một vẻ đáng yêu khác, đặc biệt là khi trong lòng hắn biết cô đang khóc vì mình thì lại càng dễ dàng khiến hắn rung động. Hắn hôn lên trán cô, lên khóe mắt, sau đó là đôi môi màu đỏ,
Tất cả hy sinh đều là đáng giá, chỉ cần có thể sống sót cùng Phong Quang, từ bỏ tất cả cũng là đáng giá.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.