• 6,566

Chương 1479: Cua đổ… thúc thúc, người có muốn yêu đương cấm kỵ không? (38)


Phong Quang nói không chút do dự:
Ta không giống nàng ấy.


Lúc A Hề Vũ đang cho rằng Phong Quang thừa nhận bản thân kh8ông bằng Tạ Yêu Yêu, không ngờ Phong Quang lại nói tiếp:
Vì ta biết nhiều thứ hơn nàng ta.

Ngay cả Tạ Yêu Yêu không để tâm mọi chuyện cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Quang, muốn nhìn một chút xem cô sẽ có biểu hiện gì, nhưng dáng vẻ Tạ Trạm ôm Phong Quang ôn nhu như vậy, thật sự có chút chói mắt.

Phong Quang tiểu thư không đánh đàn, vậy muốn biểu diễn gì đây?

Phong Quang mỉm cười, nói:
Khê Tù công chúa không phải người.

Xung quanh lập tức im lặng, sắc mặt A Hề Vũ xanh mét, tức giận cố nén không phát ra. Bệ hạ vỗ án giận dữ,
Làm càn!

Nghe xong câu cuối này vang lên, ánh mắt mọi người lại thay đổi, có quan văn trầm trồ khen ngợi:
Tuyệt diệu, đúng là tuyệt diệu mà!

Ai mà nghĩ đến, câu phía trước nghe như mắng chửi người, đến câu sau lại thành ra khen người ta chứ! Ý nghĩ tuyệt diệu này đúng là khiến người ta tán thưởng!

Bệ hạ cần gì phải vội tức giận như thế?
Hoàng hậu nương nương cười nói:
Không ngại thì cứ nghe Phong Quang nói xong.

Nếu nói trong tình cảnh này, người duy nhất không kinh sợ mà còn cực kỳ vui vẻ, ngoại trừ hoàng hậu, thì cũng chỉ có Tạ Trạm mà thôi.
Phong Quang không nghĩ nhiều mà tiếp nhận cái ly, chờ đến khi uống một ngụm, cô mới phát hiện hương vị không đúng. Đây đâu phải là trà, rõ ràng là rượu. Cô nghi hoặc nhìn Tạ Trạm, nhưng trước mặt mọi người thì không thể nhổ ra, chỉ có thể nuốt xuống.
Tạ Trạm nhìn cô nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp theo liền ôm cô đứng lên. Làn váy của Phong Quang che giấu rất tốt khu vực không thích hợp kia của hắn. Hắn nói với vẻ có lỗi:
Bệ hạ, Phong Quang uống say, thân thể hơi không khoẻ, thần đưa cô bé xuống nghỉ ngơi trước.

Rất rõ ràng, A Hề Vũ chỉ có thể chịu bực, không chỉ phải chịu, mà còn phải tỏ ra mình rất vui vẻ.

Phong Quang nói một lúc lâu, hẳn là đã khát nước?
Nam nhân đưa một cái ly tới trước mắt Phong Quang,
Đây, uống một ngụm trà.

Lời vừa nói ra, A Hề Vũ l3ập tức bật cười,
Phong Quang tiểu thư thật tự tin, vậy ta đưa đàn tới trước mặt ngươi, ngươi cũng đàn một khúc nhé, thế nào?
9

Chẳng phải đã có người đàn rồi sao? Ta đánh đàn nữa thì có gì thú vị?
Phong Quang dựa vào ngực Tạ Trạm, mỉm cười ng6ọt ngào. Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt nhỏ của nàng lại càng thêm xinh đẹp.
Nháy mắt, văn võ bá quan lại sôi nổi lên, lúc này không chỉ có đám quan văn, mà ngay cả mấy người bình thường trình độ học vấn không cao cũng đều bắt đầu ngạc nhiên vui vẻ, nói đại tiểu thư Tạ gia thật đúng là diệu nhân.
() Diệu nhân: Người tài tình tuyệt diệu.
Như thế rất tốt, A Hề Vũ muốn giận cũng không giận được, còn phải cười theo cả đám người.
Nhưng Phong Quang còn chưa nói xong, cô lại bổ sung:
Trừ sắc đẹp không còn gì nữa.

Tạ Tầm ngồi ở chỗ của mình, suýt làm rơi cái ly trong tay xuống đất. Vậy mà ông không biết con gái mình tài hoa như vậy!
Phong Quang nhướng mày nói với A Hề Vũ:
Thế nào? Công chúa thích mấy câu ta tặng ngươi chứ?


Phong Quang tiểu thư tài hoa kinh người...
Gương mặt tươi cười của A Hề Vũ cứng đơ:
Ta thật sự bội phục, bội phục.

Nàng ta biết Phong Quang ngầm mắng nàng ta thì thế nào? Người ta nói mấy câu khen nàng ta cũng là sự thật, nàng ta có thể phát hỏa sao? Đương nhiên là không thể. Nếu như nàng ta phát hỏa, sẽ chỉ có vẻ như mình bụng dạ hẹp hòi mà thôi.

Tất cả mọi người đều là người có học, vậy chúng ta cứ làm chuyện người có học nên làm thôi.
Không thể không nói, trong lúc chuyên tâm đối phó với địch, cô thật sự đã quên luôn biểu hiện khác lạ của nam nhân đang ôm mình. Cô nói:
Đã sớm nghe nói công chúa quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, hiện giờ vừa thấy, quả thực không giả. Công chúa đến quốc gia ta làm khách, múa đã múa rồi, đàn cũng đã thưởng thức, vậy ta liền tặng công chúa mấy câu.

A Hề Vũ

một tiếng,
Không biết Phong Quang tiểu thư muốn nói với ta điều gì?

Mọi người tức khắc lại biến thành người câm.

Không đúng, là ‘Trừ sắc đẹp không còn gì nữa?’
Cô mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi, biến một câu trần thuật thành câu nghi vấn, lại nói tiếp:
Còn có một trái tim linh lung.

Khóe môi Tạ Trạm cong lên, thoáng hiện ý cười, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Phong Quang, đôi mắt đen phản chiếu gương mặt cô, tựa như trời đêm đầy sao vậy.
Phong Quang thấy mọi người đều nhìn mình, cũng liền nói ra một câu hoàn chỉnh,
Khê Tù công chúa không phải người, cửu thiên tiên nữ xuống trần gian.

Có mấy tiểu tử không biết trời cao đất dày5 đã nhìn cô đến ngây ngốc.
Tạ Trạm cười khẽ, như có như không mà vuốt đỉnh đầu cô, giống hệt một vị thúc thúc yêu thương tiểu bối.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.