• 6,566

Chương 1635: Sư phụ, song tu nhé! (45)



Hắn sắp về rồi.
Tiểu Tú lại nói:
Ta dừng lời tại đây. Tiểu cô nương, cáo từ.


Giọng nói vừa dứt, bóng người nàng ta 8đã biến mất rồi.

Nàng ta nói... khi ngươi cảm thấy hứng thú với nàng ta, có thể vì nàng ta mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng sau khi ngươi mất đi hứng thú...
Cô cắn môi, không nói ra lời kế tiếp, bởi vì cô rất dễ dàng liên tưởng đến mình.
Vô Nhai lại thấp giọng hỏi:
Phong Quang tin à?


Vậy à?
Phong Quang đáp có lệ một câu.
Vô Nhai nhìn chằm chằm mặt cô trong chốc lát. Khi Phong Quang bị nhìn đến da đầu tê dại, lại nghe hắn hỏi:
Trong lúc ta rời đi, đã xảy ra chuyện gì à?


Ta cũng không muốn tin... Nhưng...

Hắn hiểu rõ ý cô, Vô Nhai dường như thở dài một tiếng, hắn nhẹ nhàng nói:
Nói thật, nữ quỷ kia tên họ là gì, đến bây giờ ta cũng không biết.


Ta đang nghĩ... Sư phụ rời đi quá lâu.
Phong Quang thuận miệng bịa ra một câu, cô lại khôi phục dáng vẻ như bình thường, cười nói:
Sư phụ vất vả rồi!


Để đồ nhi có đồ ăn ngon, không coi là vất vả.
Vô Nhai ngồi trên ghế đá, hắn vẫy tay. Phong Quang do dự trong chớp mắt, mới chậm rì rì đi tới trước mặt hắn.

Thật sự không có sao?
Vô Nhai hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi lại bên tai cô một câu.
Cả người Phong Quang đều nổi da gà. Bàn về khả năng chịu áp lực tâm lý, cô tuyệt đối không đạt tiêu chuẩn.

Ngươi lại ngay cả tên nàng ta cũng không nhớ rõ...

Thấy dáng vẻ cô hết sức thất vọng, hắn lại không nhịn được cười,
Ta và nàng ta vốn dĩ không có gì, ta cũng chưa bao giờ có hứng thú với nàng ta.

Sau khi Phi Tử Diên rời khỏi, Phong Quang liền bắt đầu ngây ngốc. Lần đầu nghe chuyện như vậy, khiến cô không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt. Khi phục hồi tinh thần lại, trước mắt cô đã hiện ra một hình bóng quen thuộc.
Thấy ánh mắt cô có tiêu cự, Vô Nhai từ bên ngoài trở về cười một tiếng,
Phong Quang đang nghĩ gì? Sao lại thất thần như vậy?


Phi Tử Diên đã tới.
Phong Quang trả lời không chút do dự.
Hắn cười,
Nàng ta tới làm gì?


Không...
Cô vừa mới nói một chữ, liền thấy nụ cười kia của hắn càng thêm mê người. Rốt cuộc cô vẫn sợ hãi mà từ bỏ chống cự,
Còn có một nữ quỷ tới đây...

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn hòa hỏi:
Nữ quỷ kia nói gì?


Vậy được... cô bảo trọ6ng.
Phi Tử Diên cũng biết Vô Nhai sắp về, nàng ta không thể ở lại lâu hơn nữa, liền để lại một câu,
Về sau có chuyện gì cần 5hỗ trợ, cô có thể tới tìm ta.

Phong Quang gật đầu, Phi Tử Diên mới yên tâm rời đi.
Phong Quang:
...

Dường như cô nhớ rõ, người nam nhân này có thói ở sạch, điểm này chỉ cần nhìn hắn lần nào cũng mặc áo trắng không dính một hạt bụi là biết.

Phong Quang... Làm sao bây giờ?
Phi Tử Diên lưỡng lự.
Phong Quang nhìn Phi Tử Diên,
Cô về 3trước đi.


Vậy nàng ta nói...


Cái gọi là vì nàng ta mà tàn sát một thành trì, chẳng qua là vì 500 năm trước, cái nơi có tên Phượng Thành kia có một phong tục, rằng một khi nhìn thấy người đẹp liền thích ném trái cây tỏ vẻ vui mừng.
Nhắc tới điều này, vẻ mặt hắn cũng không quá tốt,
Phong Quang, nàng không biết đâu, chỉ cần một giọt nước hoa quả rơi trên quần áo đã khiến người ta cảm thấy ghê tởm đến mức nào.

Ý của chữ
Đoạt
này, chính là cho dù pháp bảo không nhận Phong Quang là chủ, hắn cũng phải lấy về.
Phong Quang không cảm động nổi, ngược lại, hiện giờ trong lòng cô có chút hoảng hốt.

Nàng ấy tới thông báo, bảo ngươi nhớ rõ nửa tháng sau đưa ta đến đại hội chọn pháp bảo.

Hắn lại có chút bất mãn,
Pháp bảo chỗ vi sư tốt hơn mấy thứ trên đại hội không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi năm đệ tử mới đều tham gia đại hội là lệ thường... Cũng được, ta liền dẫn theo Phong Quang đến đó đi một chút, nếu nàng nhìn trúng thứ gì, ta liền giúp nàng đoạt về.


Vậy cô?
Nếu Vô Nhai Quân người này đúng như lời Tiểu Tú, vậy Phong Quang chẳng phải là rất nguy hiểm sao?9
Phong Quang lại cực kỳ quyết đoán,
Chuyện về sau để về sau nói, cô rời đi trước đi.

Vô Nhai chỉ cầm tay cô, kéo cô ngồi xuống trên đùi mình. Tiếp theo, hắn lại dùng tay đo đỉnh đầu cô,
Ồ... Phong Quang hình như lại cao lên một chút.

Lần đầu tiên cô thấy có kiểu để người ta ngồi xuống rồi mới đo chiều cao...

Còn có ai khác đã tới sao?

Thình lình nghe được hắn giống như thuận miệng hỏi ra, Phong Quang theo bản năng liền run lên, ánh mắt cô lảng tránh,
Không có...


Lúc ấy ta còn trẻ, tính tình hơi nóng nảy, ai biết khi ta đưa đám người phiền toái kia rời khỏi nhân thế, lại thuận tiện cứu một nữ tử câm bị nhốt lại đây?
Nói tới đây, hắn lại vô tội chớp mắt.

Phong Quang... Không bày tỏ ý kiến.


Về sau ta mới biết được, Phượng Thành kỳ thật là nơi tập trung dân cư buôn bán, chuyện tốt ta làm thì không thấy truyền ra, ngược lại tin tức kiểu như ta vì một nữ nhân mà giết cả một thành trì gì đó thì lại bị đồn ra ngoài.
Vô Nhai rũ mắt nhìn Phong Quang, cười cực kỳ bất đắc dĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.