Chương 1636: Sư phụ, song tu nhé! (46)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 1410 chữ
- 2022-02-11 03:28:47
Nhắc tới chuyện nữ quỷ kia, Vô Nhai cũng cảm thấy đây là một đoạn ký ức không tốt đẹp, thế nên dù trước nay hắn luôn mỉm cười đối xử với người 8khác, nhưng lúc này hàng mày đẹp cũng phải nhăn lại.
Phong Quang không nhịn được mà hỏi lại:
Cô nương tên Tiểu Tú kia, ta thấy nàng t3a cũng hết sức xinh đẹp, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi lại chưa từng động lòng sao?
Vì sao Phong Quang lại hỏi như vậy?
Vô Nhai9 rũ mắt nhìn cô, trong mắt là ý cười ôn nhu.
Phong Quang nói:
Chẳng phải trước nay ngươi đều thích mỹ nhân sao? Lúc ở Lạc Nhật Thôn, 6chính ngươi vẫn luôn quấn lấy ta, đi theo sau ta gọi mỹ nhân mỹ nhân ầm ĩ...
Nhớ trước đây cô chỉ cho rằng người này nhất định là đồ 5lăng nhăng háo sắc. Rốt cuộc thì khi hắn là Ngư Côn, toàn thân hắn đều tản ra hơi thở
ta là công tử phong lưu
đấy.
Nhưng, Phong Quang có từng nghe thấy ta gọi Phi Tử Diên như vậy không?
Vô Nhai cười nói.
Thế vì sao...
Cô dừng một chút, lại khẽ hắng giọng nói:
Vì sao ngay từ đầu ngươi lại đặc biệt chú ý tới ta?
Chuyện này à...
Giọng của Vô Nhai không rõ tại sao chợt trở nên hơi mơ hồ,
Nghe nói thịt rồng có thể cải tử hồi sinh, khiến xương trắng mọc thịt, ta có chút tò mò...
Phong Quang sửng sốt, một lát sau, cô giận dữ nói:
Cho nên lúc đầu ngươi muốn ăn ta!?
Cô không nói lời nào, cũng sẽ không làm Vô Nhai cảm thấy bất mãn. Vô Nhai không chỉ không bất mãn, mà còn cảm thấy mỹ mãn mà ôm chặt cô, giơ tay phủ lên gáy cô, để cô dựa vào ngực mình,
Phong Quang không giỏi biểu đạt tình cảm của mình cũng không sao, ta có thể hiểu rõ là đủ rồi.
Ha ha...
Phong Quang chỉ có thể dùng hai chữ này đáp lại.Chương 1596 :
SƯ PHỤ, SONG TU NHÉ! (6)
Ngư Côn nhếch miệng đứng lên, lắc lắc cây quạt trong tay, mất hứng nói:
Sớm không tới, muộn không tới, cố tình chọn thời điểm mấu chốt nhất mà tới.
Phi Tử Diên vừa nghe lời này liền tức giận,
Ngư Côn, ta nể tình ngươi cho ta vay tiền cứu tế nạn dân nên mới nguyện ý đồng hành với ngươi. Nếu ngươi thật sự là người tham lam tiền tài, ức hiếp dân nữ, vậy chúng ta có thể tách ra từ đây! Về sau ai đi đường nấy!
Phong Quang đứng sau Phi Tử Diên tò mò hỏi:
Các ngươi không phải là bằng hữu sao?
Nếu Phong Quang muốn ăn ta...
Hắn cầm tay cô, ý cười trong mắt càng thêm ôn nhu mê người,
Ta nhất định sẽ tắm gội sạch sẽ, ở trên giường... chờ Phong Quang tới
ăn
ta thật tốt.
Ai nói với ngươi loại
ăn
theo ý nghĩa này!?
Cô bị ánh mắt chăm chú của hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, Phong Quang yên lặng quay mặt đi không nhìn hắn, đáy lòng thở dài thật sâu. Vô Nhai có đôi khi cũng là người chỉ trong thế giới của bản thân mình, từ rất sớm trước kia cô đã thấy rõ.
Phong Quang đang phẫn nộ không thôi, nào biết ánh mắt Vô Nhai lại sáng lên, sung sướng nói:
Phong Quang muốn ăn ta, ta dĩ nhiên sẽ không tức giận. Suy nghĩ một chút, trong nàng có ta, trong ta có nàng... Đây là một chuyện khiến người ta hưng phấn cỡ nào cơ chứ.
Phong Quang:
...
Có phải đầu óc hắn có vấn đề không!?
Cô vốn dĩ cho rằng sẽ nghe được câu trả lời nhất kiến chung tình lãng mạn gì đó, ai ngờ đáp án lại là vì hắn muốn nhìn xem thịt rồng có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không!
Không cần kích động.
Hắn thấy đỉnh đầu cô lại mọc ra sừng rồng, muốn xoa đỉnh đầu cô, liền bị cô kháng cự tránh đi, lại thấy cô còn đang phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, hắn chợt có cảm giác như tự vác đá nện vào chân mình vậy. Hắn đúng là không nên trả lời thành thật như thế. Vô Nhai thở dài, bất đắc dĩ nhận sai,
Ta sai rồi, Phong Quang đừng tức giận có được không?
Nếu như ta nói với ngươi, lúc đầu ta quen biết với ngươi là vì muốn ăn ngươi, ngươi sẽ không tức giận hả!?
Phong Quang thở phì phì hét lên một câu. Cô không chút nghi ngờ, nếu về sau không phải hắn có hứng thú với mình, hắn hoàn toàn có thể làm ra chuyện bắt cô để lấy thịt rồng!
Phong Quang khựng lại, dường như cô thật sự chưa từng nghe hắn gọi Phi Tử Diên như vậy bao giờ.
Trên thế gian, bề ngoài đẹp có hàng ngàn hàng vạn, nhưng có thể thu hút sự chú ý của ta, cũng chỉ có một mình Phong Quang mà thôi.
Nghe hắn nói khẽ, tim cô lại đập nhanh hơn vài phần. Khi biết mình được đối xử đặc biệt, sẽ luôn có chút cảm giác khác lạ trong lòng, ai cũng đều như vậy.
Chẳng lẽ cô muốn ta thật sự làm gì hả?
Ngư Côn hơi chớp mắt, ý cười trong mắt vẫn còn nguyên, tựa như lại chực làm gì đó.
Chuông cảnh báo trong đầu Phong Quang kêu ầm ĩ, cô tức giận:
Ngươi dám làm gì ta thử xem!
Ôi, đây là chính cô kêu ta thử đấy nhé...
Ngư Côn lại duỗi tay ra.
Phong Quang căng thẳng nhìn chằm chằm cái tay kia của hắn, lại dựa sát vào cái cây phía sau, cô còn đặc biệt đưa hai tay ôm đầu. Dáng vẻ này... thật ra lại giống như con gái nhà lành đang bị ác bá bắt nạt.
Ngư Côn!
Phi Tử Diên tới muộn, vội chạy đến che trước người Phong Quang,
Ngươi muốn làm gì!?
Nhìn thấy nữ chính với tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, Phong Quang thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói đi theo bên cạnh nữ chính không an toàn, nhưng trước khi nam chính xuất hiện thì an toàn của cô vẫn coi như được bảo đảm.
Đầu tiên Phong Quang sửng sốt trong chốc lát, nhưng cô cũng không bớt cảnh giác chút nào, mà cực kỳ đề phòng hỏi lại một lần nữa,
Ngươi thật sự chỉ đùa ta thôi?
Người tên Ngư Côn này, cô không thể nhìn ra được căn cơ và tu vi của hắn, thế nên cô không dám chắc liệu có phải hắn đã nhìn ra thân phận thật sự của mình hay không.
Tuy rồng là thần linh mà mọi người kính sợ, nhưng trong mắt những kẻ bàng môn tả đạo đó, cho dù rồng có là thần linh thì chẳng qua cũng chỉ là thuốc bổ gia tăng tu vi mà thôi.
Hôm nay, ta và hắn chỉ mới quen biết ở Dương Thành, còn chưa tính là bằng hữu.
Phi Tử Diên giải thích một câu. Lúc ấy có một ông lão ăn mày xin tiền nàng ta, nhưng, suốt dọc đường đến đây, tiền trên người nàng ta đều đã cho các nạn dân khác. Sau đó... sau đó, Ngư Côn xuất hiện, vừa thấy liền biết là một công tử có tiền, Phi Tử Diên liền mượn tiền hắn.
Phong Quang tỏ vẻ hoài nghi. Cô nhìn về phía Ngư Côn,
Nếu là bèo nước gặp nhau, sao ngươi lại nguyện ý cho vay tất cả tiền tài trên người mình vậy?
Lúc ấy ta thấy một mỹ nhân hỏi vay tiền ta, có lý nào lại không cho mượn?
Ngư Côn phong lưu tiêu sái nói:
Ai có thể ngờ được Phi cô nương lại đem cả túi tiền của ta cho ông lão kia cơ chứ.
Cho nên, đây là việc ngoài ý muốn.
Phi Tử Diên nói:
Không phải ta muốn cho hết, là ông lão kia giật cả túi tiền xong liền chạy.
Ai có thể nghĩ đến một ông lão chật vật đáng thương lại có thể chạy nhanh như vậy chứ? Người trên đường lại nhiều, quả thực là muốn đuổi theo cũng không kịp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.