Chương 1721: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (15)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 567 chữ
- 2022-02-11 03:39:52
Phong Quang an tĩnh đứng phía sau Nam Kha, còn đang chậm rãi tiêu hóa chuyện này. Trong núi sâu có một thôn làng, mà nam nhân đầu óc có vấn8 đề này lại được trẻ con hoan nghênh như vậy... Nếu những thông tin đó gắn với người bình thường, cô sẽ rất dễ dàng tiếp nhận, nhưng nếu đ3ặt vào trên người hắn, cô lại cảm thấy hơi sai sai.
Một đứa trẻ chờ mong hỏi:
Thôn trưởng, huynh có mang theo đồ ăn về cho chúng 9ta không?
Có mang theo.
Nam Kha hơi mỉm cười, lại kéo kéo dây thừng, kéo Phong Quang đến bên cạnh, hắn nói:
Đây là đồ ăn của c6ác nhóc.
Không thể!
Lần này cả đám trẻ đồng loạt trả lời.
Đúng lúc đó, các thôn dân làm xong việc cũng đã đi tới đây,
Thôn trưởng, cậu đã trở lại rồi.
Cha!
Cô bé búi tóc hai bên chạy đến bên cạnh một nam nhân vác cuốc,
Thôn trưởng dẫn một vị tỷ tỷ về, bảo chúng ta ăn tỷ ấy!
Thôn trưởng!
Một cậu bé thốt lên tiếng nói hoài nghi cuộc đời,
Huynh đang nói đùa sao?
Cô bé kia cũng nói:
Cho dù huynh nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể coi một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy thành trâu ngựa để ăn!
Một đứa trẻ khác cũng nói:
Thôn trưởng, chúng ta không thể ăn thịt người!
Nam Kha nhìn bọn nhỏ, giọng nói hơi nghi hoặc,
Chẳng phải các nhóc đói bụng à?
Thôn trưởng... huynh bảo chúng ta... ăn thịt người?
Một cô bé bảy tám tuổi không chắc chắn mà hỏi một câu.
Các nhóc có thể không cần coi nàng ta là người.
Nam Kha khẽ cong môi cười nhẹ, cực kỳ giống ánh mặt trời tháng ba, ấm áp say lòng người,
Ta cứu nàng ta, nàng ta nói nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ta. Khi ta ra ngoài thôn mua sắm, chẳng phải cha mẹ các nhóc cũng nói rồi à? Trâu ngựa cũng có thể ăn.
Phong Quang:
...
Bọn nhỏ:
...
Một lớn một nhỏ đối mắt với nhau, một lát sau lại không hẹn mà cùng nh5ìn sang Nam Kha.
Phong Quang yên lặng đưa tay che miệng mình, thật sự cảm động muốn khóc luôn. Vẫn may, ở thôn này ngoại trừ người nam nhân này ra thì tam quan của những người khác vẫn rất bình thường. Nếu nhóm người này có thể bình thản coi cô thành thức ăn, có khi chính cô mới phải hoài nghi cuộc đời mất!
Cô cũng chỉ cho rằng người nam nhân này muốn bắt mình làm người hầu hay nô lệ, không ngờ hắn lại định để người nơi này ăn cô. Hiện tại nhóm trẻ em ngây thơ này thật sự có vẻ đáng yêu đặc biệt!
Nam Kha trầm mặc trong chốc lát, hắn ôm hi vọng cuối cùng mà hỏi:
Thật sự không thể ăn sao?
Gì cơ!?
Lời vừa nói ra, ngay cả đám người lớn cũng rất giật mình.
Nam Kha vẫn còn đứng đó tỏ vẻ hoài nghi,
Thật sự không thể ăn nàng ta sao?
Hắn vẫn luôn cảm thấy kén ăn là không tốt. Tóm lại có gì ăn nấy là được rồi.
Phong Quang... Cô tiếp tục không còn lời gì để nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.