• 6,566

Chương 1768: Cua đổ minh chủ võ lâm (3)



Sư phụ, sư nương không muốn tiểu sư muội rời Tàng Binh Phủ là vì muốn bảo vệ muội.
Vãn Hiên cười, thật sự là quân tử khiêm tốn, ôn hòa 8như ngọc,
Tiểu sư muội, Tàng Binh Phủ chúng ta trong chốn giang hồ tuy rằng hưởng hết danh tiếng, quả thực bề ngoài những người đó đều 3không muốn đối địch với chúng ta, nhưng ở trong tối, những người hắc đạo bị sư phụ cự tuyệt chế tạo binh khí vẫn luôn chờ một cơ hội có 9thể khiến sư phụ đổi ý.


Từ khi thành lập, Tàng Binh Phủ đã nằm trong bạch đạo, người bạch đạo đương nhiên sẽ không đồng ý chế t6ạo binh khí cho hắc đạo, nhưng binh khí của Tàng Binh Phủ lại thật sự khiến người ta thèm nhỏ dãi, nếu không thể dùng cách chính thống đ5ể khiến Tàng Binh Phủ chế tạo binh khí cho mình, vậy bọn họ sẽ nghĩ đến một số cách không chính thống. Rốt cuộc bọn họ cũng là tà ma ngoại đạo, mà bảo bối quý giá nhất của Tàng Binh Phủ chỉ có Hạ Phong Quang mà thôi.
Vãn Hiên chỉ cảm thấy dáng vẻ cố chấp này của cô thật thú vị, hắn không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng,
Tiểu sư muội chỉ cần làm Đại tiểu thư Tàng Binh Phủ là được rồi, sao phải làm nữ nhi giang hồ gì cơ chứ?

Ở trước mặt Vãn Hiên, Phong Quang chỉ cảm thấy mình như một đứa trẻ con ấu trĩ, cô
Hừ
một tiếng,
Huynh dám cười nhạo muội, muội liền phá hoa của huynh!


Đúng là một sự tiếc nuối.
Vãn Hiên lại cười,
Nhưng tiểu sư muội, ta lại cảm thấy so với sự an toàn của muội thì tiếc nuối hay không cũng chẳng đáng là gì.

Phong Quang khựng lại, hết sức ngượng ngùng, cô lại ho khan một tiếng,
Muội sinh ra với thân phận nữ nhi giang hồ... Nếu không đi lang bạt giang hồ, thì sao gọi là nữ nhi giang hồ được cơ chứ?


Giang hồ bên ngoài cũng không tốt đẹp như tiểu sư muội nghĩ đâu. Gió tanh mưa máu trong đó, tiểu sư muội sẽ không thể tưởng tượng được.
Đôi mắt Vãn Hiên mang ý cười, lại rót một chén trà, đưa tới trước mặt Phong Quang.
Từ trước đến nay Phong Quang luôn cảm thấy Đại sư huynh này có
sắc đẹp thay cơm
, cô nhận chén trà uống một ngụm, nhưng cũng không hề giảm bớt u buồn trong lòng,
Nhưng Đại sư huynh à, huynh nói xem muội thân là nữ nhi của cha mẹ muội, thế nhưng lại chưa từng xông pha trên giang hồ, điều này liệu có phải là tiếc nuối rất lớn đối với muội trong tương lai không?

Phong Quang nghe xong, trong lòng quả thật có hơi sợ. Cô vẫn rất tự hiểu mình, biết mình chỉ có công phu mèo quào, đối phó với người thường còn được, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cô cũng chỉ có cách chạy trốn mà thôi. Tuy vậy, Phong Quang lại không thể không tìm cách ra ngoài, vì tóm lại cô đâu thể chờ Thích Trường An tìm tới tận cửa đúng không?
Không sai, quả thật về sau Thích Trường An sẽ đi vào Tàng Binh Phủ, nhưng tới lúc đó, hắn cũng đã kết bạn với Hoa Nhan rồi.
Dứt lời, Phong Quang đã xách kiếm đứng dậy, vung kiếm qua bụi hoa một cái, đám hoa được Vãn Hiên chăm sóc tỉ mỉ liền cứ như vậy bị động tác thô lỗ của cô làm cho rụng xuống vài đóa hoa.

Nếu người bình thường dám làm như thế, Vãn Hiên đã sớm lạnh mặt rồi, chỉ bởi đây là Phong Quang, là tiểu sư muội hắn chăm sóc từ nhỏ tới lớn, nên hắn mới ôn hòa bình thản như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.