Chương 310: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (8)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 744 chữ
- 2022-02-06 08:32:52
Phong Quang cũng không rõ tại sao mình lại không nỡ, tóm lại khi nhìn thấy hắn cô độc sống qua ngày, tâm trạng cô rất phức tạp, cô gợi ý cho hắn:
Thật ra… khi anh không có việc gì làm, anh có thể nghe nhạc, xem phim hay làm gì đó mà.
Xem phim?
Hắn hoang mang chớp mắt. Cô chợt cảm thấy người đàn ông này khá đáng yêu. Nhưng nhìn nét mặt khó hiểu của hắn, cô lại hỏi hắn bằng giọng điệu không mấy chắc chắn:
Đừng nói với tôi là anh không biết xem phim là gì đấy nhé.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt yên tĩnh đó ẩn chứa sự tò mò muốn biết làm người khác không từ chối được. Đúng là hắn không biết. Cảm giác kì lạ trong lòng Phong Quang càng lúc càng lớn:
Đừng đùa nữa, tôi biết anh giỏi diễn kịch mà, nhưng bây giờ chúng ta không phải đang quay phim, anh không cần diễn nghiêm túc thế đâu, còn nữa, anh buông tay tôi ra đi.
Cô liếc mắt nhìn tay mình đang bị tay hắn nắm chặt lấy, cảm thấy vô cùng bất lực. Dù mùa hè nắm bàn tay lành lạnh của hắn rất thoải mái nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì hình tượng trong sạch vạn năm của cô sẽ mất sạch. Hắn do dự một lúc, chầm chậm thả tay cô ra:
Tôi cứ nghĩ em sẽ thích tôi nắm tay.
… Điều gì đã làm anh có ảo giác đó vậy?
Vì cái người tên Lạc Thần Hi đó, khi được Mạc Diệc Vân nắm tay, cô ấy rất vui.
Sao anh biết cô ta rất vui?
Tôi nghe thấy mà.
Cô ngẩn người:
Sao tôi không nghe thấy nhỉ?
Không biết nữa.
Hắn lắc đầu, nhanh chóng tươi cười trở lại:
Nhưng không sao, trong chúng ta có một người nghe thấy là được rồi.
Ôi, ngừng, ngừng, ngừng!
Phong Quang lùi về phía sau một bước:
Nói rõ ràng nhé, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không có dây mơ rễ má gì với nhau.
Tại sao?
Lúc hắn không hiểu, gương mặt đẹp trai bối rối làm người khác không thể không mềm lòng:
Tương lai không phải chúng ta sẽ thích nhau hay sao?
Phong Quang đau đầu bởi cách nói chuyện của hắn:
Chúng ta bây giờ không ai thích ai hết, tương lai cũng thế, bởi vậy anh đừng nói mấy câu như thế.
Lòng cô rối như tơ vò, xoay người định đi. Hắn tiếp tục đi theo cô:
Em nói tôi đẹp, nhưng lại không muốn yêu thương tôi. Chẳng lẽ là vì tôi không đủ đẹp ư?
Trời ạ, còn có đàn ông ngây thơ như vậy sao? Phong Quang nghiêng đầu nói:
Anh không cảm thấy rất kì lạ sao? Tôi và anh mới quen nhau không lâu, anh đã nói sắp thích tôi, còn nói gì mà… tương lai chúng ta sẽ thích nhau ư? Dù kết hôn chớp nhoáng cũng cần thời gian về nhà lấy sổ hộ khẩu, tôi và anh chỉ nói với nhau mấy câu mà thôi, ngay cả cơ hội để hiểu nhau cũng không có. Anh nói sắp thích tôi, sẽ tạo cho người khác cảm giác anh là người rất hời hợt đấy, hiểu không?
Hời hợt ư…
Mắt hắn nhuốm màu tổn thương:
Chỉ vì tôi muốn thích em nên mới quyết định thích em thôi mà.
Phong Quang ngẫm lại, thấy mình không nặng lời lắm nên cô thầm cho rằng hắn quá yếu đuối, cô thở dài:
Anh xem, anh nói anh muốn thích tôi, chứng tỏ anh hoàn toàn không thích tôi, chỉ vì anh không có ai ở bên, quá cô đơn buồn chán mà thôi. Hôm nay nếu không phải tôi nói chuyện với anh mà thay bằng cô gái khác, vậy anh vẫn sẽ nói muốn thích cô ấy, đúng không?
Hắn cụp mắt xuống, không trả lời. Cô tiếp tục tận tình khuyên bảo:
Anh chỉ muốn một người bầu bạn bên anh mà thôi, không có nghĩa anh cần một ai đó để yêu. Đúng lúc hôm nay anh gặp tôi nên mới có ảo giác anh muốn thích tôi, có lẽ tương lai anh quen nhiều người rồi sẽ không cảm thấy như vậy nữa.