• 6,566

Chương 315: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (13)


Trong nhà cổ, tất cả nhân viên trong đoàn đều lần lượt lấy dụng cụ thiết bị ra, vào vị trí làm việc của mình. Phong Quang ngồi trên thềm đá, lạc lõng với đoàn người đang bận rộn. Sắp bắt đầu khai máy nhưng cô hoàn toàn không thấy căng thẳng. Cô đang nghĩ hiện giờ mình đang mặc một chiếc áo dệt màu xanh nhạt, bên trên thêu một đóa phù dung nhạt màu, trên búi tóc gài một cây trâm bằng ngọc trắng. Cô đang ăn mặc trang điểm theo phong cách cổ đại trang nhã, tuy đơn giản nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Đặc biệt cộng thêm gương mặt xinh đẹp của cô, dù chỉ mặc độc màu trắng cũng sẽ có người nói cô đẹp như tiên nữ. Ánh mắt trầm trồ khi nhìn cô trong trường quay không hề ít nhưng cô làm như không nhìn thấy. Cô đang nghĩ đến chuyện phong thư đó, trong bức thư có nhắc đến chuyện cô ngã vào lòng anh ta. Hôm qua, cô đã nghĩ cả đêm mới nhớ ra bốn tháng trước, Liễu Hàn từng đọc mấy couple chòm sao từ nước ngoài, sau đó rút bài Tarot thì bài nói bây giờ tìm bạn trai cũng không có tác dụng gì. Cuối cùng, Liễu Hàn quyết định về quê, đến miếu Nguyệt Lão thắp hương bái lạy. Khi đó, Phong Quang cũng cải trang rồi cùng Liễu Hàn đến miếu Nguyệt Lão. Xui xẻo thay hôm đó đúng lễ tình nhân, không hiểu sao ngày lễ của nước ngoài mà lại đến miếu Nguyệt Lão cầu nguyện. Phong Quang cũng không biết, tóm lại hôm đó trong miếu chật cứng người, đúng là cô có ngã vào lòng một người đàn ông, nhưng cô hoàn toàn không để ý, thậm chí còn không nhìn mặt mũi người đó ngang dọc ra sao, chỉ vội vã nói xin lỗi rồi đi luôn. Có lẽ… người viết thư cho cô là người đàn ông đó chăng?
Phong Quang đứng đực ra đấy làm gì, bắt đầu quay rồi.
Liễu Hàn gọi cô, vì hôm qua ngủ không đủ giấc nên khuôn mặt chị ta hơi tiều tụy. Phong Quang đứng lên, khi đi qua Liễu Hàn bèn hỏi:
Hôm qua chị ngủ không ngon à?

Đừng nói nữa, xúi quẩy!
Liễu Hàn ôm tay, cảm thấy hoảng hồn, hôm nay nhất định chị ta phải xin đổi phòng. Phong Quang nhìn chị ta bằng ánh mắt kì quặc. Khâu Lương gọi một tiếng, cô bèn tới bên Ngu Thuật cũng đang mặc cổ trang như mình. Cảnh đầu tiên hôm nay quay là hồi ức của Thiển Mạch, cũng chính là ba trăm năm trước, anh ta và vợ mình Lâu Nhược ngắm hoa trong vườn. Phồn hoa như gấm, đắm say mắt ai. Nét mặt Ngu Thuật dịu dàng, ánh mắt ấm áp thân thiết, nhẹ nhàng nói:
Tiểu Nhược, ta biết nàng thích hải đường nhất nên ta đã tự tay trồng rất nhiều, rất nhiều, nàng có thích không?

Thích lắm.
Sóng mắt Phong Quang mênh mông, nụ cười thuần khiết vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Tuy bình thường Ngu Thuật rất thích tỏ ra u sầu, nhưng lúc quay phim, anh ta nhập vai rất nhanh. Cái danh ảnh đế của anh ta cũng không phải danh hão, nói về diễn xuất, quả thật không chê anh ta vào đâu được.
Nàng thích là tốt rồi, sau này vào mùa này hàng năm, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoa hải đường, dù là bây giờ hay kiếp sau, Tiểu Nhược, ta sẽ luôn ở bên nàng.
Ngu Thuật đưa tay vuốt ve gò má cô. Nhưng đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp chạm vào Phong Quang, một âm thanh chói tai đã phát ra thu hút sự chú ý của mọi người. Phong Quang và Ngu Thuật đều đưa mắt sang nhìn, thấy toàn bộ màn hình máy giám sát của đạo diễn và camera của quay phim đều nứt toác, tia lửa bắn ra lẹt xẹt, trong không khí thoang thoảng mùi khét lẹt.
Đúng là gặp ma rồi!
Khâu Lương mắng một tiếng rồi tránh xa máy giám sát, quay phim cũng ném luôn camera đang tóe lửa xuống, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt. Ngu Thuật và Phong Quang nhìn nhau, anh ta hạ bàn tay còn tí nữa là chạm được vào mặt cô xuống. Không chỉ máy giám sát và camera, tất cả thiết bị điện tử dùng để chụp quay không hiểu sao đều tóe lửa, trợ lý trường quay lập tức xách thùng nước đến dập lửa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.