Chương 316: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (14)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 790 chữ
- 2022-02-06 08:32:53
Liễu Hàn vội vàng đưa Phong Quang ra khỏi vùng nguy hiểm. Phong Quang đáng giá ngàn vàng, nếu không cẩn thận bị tia lửa bắn phải chị ta chỉ còn nước khóc thảm. Phong Quang ngơ ngác hỏi:
Hôm nay… thời tiết quá nóng nên bị bắt lửa sao?
Hôm nay mới hai mươi độ thôi, nóng gì mà nóng?
Liễu Hàn liên tưởng đến chuyện đêm qua, trong lòng càng thêm sợ hãi, hạ thấp giọng nói với Phong Quang:
Chị cảm thấy thị trấn này không an lành cho lắm, khách sạn cũng rất ma quái, căn nhà cổ này lại càng thêm kỳ dị.
Phong Quang nhìn chị ta như muốn nói chị nghĩ quá nhiều rồi, gì mà ma quái với kỳ dị chứ. Thế giới này viết về con đường trong showbiz, không phải là thế giới ma quỷ, lấy đâu ra ma với quỷ nào? Người đại diện của Ngu Thuật cũng vội kéo Ngu Thuật sang một góc. Nghề nghiệp như người đại diện phải bảo vệ kỹ càng nghệ sĩ của mình, dù sao thì bọn họ vinh thì cùng vinh mà nhục thì cùng nhục. Ở bên kia Khâu Lương dặn phó đạo diễn mau chuyển các thiết bị đến, Liễu Hàn nghe thấy bèn lắc đầu:
Không được, chị phải nói với đạo diễn Khâu tốt nhất là đổi nơi khác để quay phim.
Vừa dứt lời, Liễu Hàn đi thẳng tới chỗ Khâu Lương nói chuyện. Phong Quang đứng một mình, vô tình nhìn thấy Lạc Thần Hi đang đứng ở phía sau. Nhìn thấy Lạc Thần Hi cô lại nhớ đến người đàn ông tên Ôn Quỳnh. Cô nghĩ một lát, sải bước đến trước mặt Lạc Thần Hi, thấy sắc mặt cô ta là lạ, cô bèn hỏi:
Cô Lạc, cô sao vậy? Hình như sắc mặt cô hơi tai tái?
Không sao…
Lạc Thần Hi cười gượng gạo, cô ta lại nhìn cây hòe, không thấy người đàn ông đứng phía sau đâu, lúc này mới thở hắt ra:
Nhìn thấy vụ vừa rồi tôi sợ quá.
Đúng là khá kì lạ.
Phong Quang nhớ tới mấy chương trình khoa học thường thức trước đây, chẳng phải ma trơi chính là lửa lân tinh sao, vậy thì hiện tượng đó cũng có thể dùng kiến thức vật lý hoặc hóa học để giải thích. Nhưng cô không phải sinh viên khoa học tự nhiên nên cô không thể nghĩ ra lời giải thích nào, mà cô cũng lười suy nghĩ. Nhưng gan của Lạc Thần Hi không to như Phong Quang. Từ sau khi sống lại, có lẽ vì đã từng bước qua quỷ môn quan, cô ta thường nhìn thấy một số thứ mà người thường không nhìn thấy, ví dụ như… ma quỷ. Lạc Thần Hi biết mình nói ra sẽ không có ai tin, không chừng còn bị nhốt lại vì tưởng cô ta là bệnh nhân tâm thần, vì thế cô ta chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy mà thôi. Phong Quang không biết tại sao Lạc Thần Hi cứ muốn nói lại thôi, cô hỏi:
cô Lạc, tôi muốn hỏi cô một câu, cô có biết người đàn ông nào tên Ôn Quỳnh không?
Ôn Quỳnh?
Lạc Thần Hi lắc đầu:
Tôi không biết người đàn ông nào tên Ôn Quỳnh cả.
Thế còn… phụ nữ tên Ôn Quỳnh thì sao?
Cũng không có, cô Hạ, cô muốn tìm người đó ư?
Đó chính là bạn trai của cô ở thế giới này.
Không có gì.
Phong Quang cảm thấy buồn bã, cô cảm thấy mình đã lây sự u buồn từ Ngu Thuật rồi, bèn xua tay nói:
Tôi thấy hôm nay không quay được nữa đâu, tôi đi thay quần áo đây. Lát nữa nếu cô Lạc gặp người đại diện của tôi thì giúp tôi nhắn lại một tiếng.
Lạc Thần Hi đáp:
Được.
Phong Quang đi qua sân, vào hành lang dài, câu trả lời của Lạc Thần Hi đã khiến cô bị đả kích. Cô xoa cái đầu đang đau của mình, sau khi rẽ quẹo thì đụng phải lồng ngực của một người. Chưa kịp xem cái mũi của mình có bị sao không, cô đã ngã về phía sau theo quán tính, người nọ chợt vươn tay ra ôm lấy cô, vì vậy cô được kéo trở về lồng ngực ấm áp của hắn.
Phong Quang, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Người đàn ông bật ra tiếng cười vui vẻ. Hắn mặc áo mi màu trắng đơn giản sạch sẽ, vì vui mừng nên gương mặt hơi tái trắng của hắn trở nên bừng sáng hơn dưới ánh mặt trời.