• 6,566

Chương 368: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (6)


Tiếu Tiếu….

Cái tên này khiến cho Phong Quang thất thần trong phút chốc.

Mặc dù cô có thể phản ứng cực nhanh, chặn lại sự tấn công của Hàn Uyên Kiếm cho cô bé kia, nhưng trận pháp dùng để ngăn cản chung quy vẫn chậm hơn một bước, cũng vì vậy tay cô mới bị thương.


Tay của tỷ…
Đứa bé tên Tiếu Tiếu lúng túng.


Ta nói muội cái tiểu nha đầu này!
Thương Bạch Tử dùng ngón trỏ chọc vào trán nó:
Hàn Uyên Kiếm là thần khí nhận chủ, là thứ muội có thể tùy tiện sờ vào à? Bây giờ thì hay rồi, muội còn hại sư muội của ta bị thương!



Muội… muội…
Tiểu nha đầu không còn vẻ mặt cao ngạo vừa rồi nữa. Nó nhìn Phong Quang rồi lại không dám nhìn cô, bộ dạng đó làm người ta cảm thấy đáng thương.

Phong Quang dùng bàn tay không bị thương kia xoa đầu nó, ngồi xuống nhìn thẳng vào nó, cô cười nói:
Yên tâm đi, chỉ là vết thương nhẹ, rất nhanh sẽ khỏi thôi. Chỉ là bây giờ muội phải hiểu, sau này không được đụng bừa vào đồ có linh tính nữa, nếu không sẽ bị cắn lại đấy.



Vâng…
Tiếu Tiếu ngơ ngẩn đáp lời, đôi mắt to trong veo của nó nhìn chằm chằm Phong Quang, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thương Bạch Tử lên tiếng:
Sư muội, máu của muội…


Phong Quang nhìn xuống, lúc này mới ý thức được bàn tay nhuốm máu của mình đã dính vào Hàn Uyên Kiếm rồi. Thần khí bình thường đều phải trải qua nhỏ máu nhận chủ. Nhưng Huyền Thanh Tử đã từng nói, đợi đến khi Phong Quang đột phá kỳ Nguyên Anh mới có thể nhỏ máu nhận chủ với Hàn Uyên Kiếm. Bởi vì hàn khí của Hàn Uyên Kiếm quá nặng, cho dù cô có là thiên tài trăm năm khó gặp, cũng đã luyện đến kỳ Nguyên Anh rồi, bây giờ nhận chủ với Hàn Uyên Kiếm, cũng có thể sẽ bị cắn trả.


Muội có chỗ nào không thoải mái không?
Thương Bạch Tử cau mày.

Phong Quang đứng lên, cầm kiếm trong tay lên nhìn một lúc, lại thả tay xuống, kiếm trong tay tan biến như sương:
Sư huynh, muội cảm thấy rất tốt.



Tốt cái gì mà tốt, ta đưa muội đi trị thương đã, rồi đi tìm sư phụ, nói với người là muội đã nhỏ máu nhận chủ với Hàn Uyên Kiếm rồi.


Không cho Phong Quang nói nhiều, y như lúc đến, Thương Bạch Tử lại kéo cô rời đi.

Tiếu Tiếu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Phong Quang, giống như không nghe thấy tiếng trách móc của những đứa trẻ kia với mình.


Không sao, nhận chủ thì nhận chủ thôi.


Thương Bạch Tử không ngờ, dẫn Phong Quang đến tìm sư phụ nhờ giúp đỡ, sư phụ lại là bộ dạng vân đạm phong khinh như vậy.

Trưởng lão dù nhiều tuổi rồi vẫn tráng kiện tiên phong đạo cốt, ông ấy híp mắt giống như đang ngồi thiền lĩnh hội cái gì đó, nhưng chỉ có Phong Quang và Thương Bạch Tử biết, ông ấy sắp ngủ rồi.

Thương Bạch Tử gọi:
Sư phụ.



A?
Huyền Thanh Tử mơ màng mở mắt ra, thấy đại đồ đệ mặt đầy xem thường nhìn mình, ông ấy lúng túng sờ râu, đức cao vọng trọng nói:
Lão đại, lão nhị, các con cũng đều đến lúc có thể thu nhận đệ tử rồi. Năm nay hai người các con hãy thu nhận đệ tử đi, song song với việc dạy đệ tử, cũng có thể nâng cao việc tu luyện của mình.


Phong Quang và Thương Bạch Tử cùng đáp:
Vâng, sư phụ.


Sau đó liền truyền đến tiếng ngáy nhỏ xíu của Huyền Thanh Tử.

Quả nhiên ông ấy đã ngủ rồi.

Sau khi rời khỏi điện Minh Thanh, Phong Quang liền trở về đỉnh Hạo Miểu của mình. Cô ngồi ở trước bàn, lấy Hàn Uyên Kiếm ra đặt ở trên bàn, yên lặng nhìn một lúc lâu. Cô cũng cảm thấy kiếm sau khi nhỏ máu nhận chủ cũng không có thay đổi gì.


Chẳng lẽ trước kia sư phụ nói với mình là có thể bị cắn trả là để bó buộc mình à?


Cô không tự chủ được nghi ngờ lên tiếng, không ngờ đột nhiên truyền đến một giọng nói:
Là ai đang nói chuyện thế?


Đó là một tiếng nói êm tai như ngọc, như nắng ấm tháng ba, dịu dàng như nước chảy nhỏ giọt, có thể thấm vào lòng người, quan trọng là, đây là một giọng nam.

Giọng nói có dễ nghe thế nào, cũng không thể xoá bỏ đi ý thức phòng bị không phải bình thường của Phong Quang, cô đập bàn:
Yêu nghiệt phương nào, dám chạy tới đỉnh Hạo Miểu của ta?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.