Chương 369: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (7)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 814 chữ
- 2022-02-06 08:33:00
Đỉnh Hạo Miểu….
Giọng nói kia do dự, tiếp đó nói:
Ta không phải là yêu nghiệt.
Phong Quang nhìn theo phía giọng nói, nhìn thấy Hàn Uyên Kiếm để trên bàn, giọng nói kia cũng là từ Hàn Uyên Kiếm truyền tới. Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ là thanh kiếm này có kiếm linh à?
Cô thăm dò hỏi:
Ngươi không phải là yêu nghiệt, vậy ngươi là ai?
Ta là đại đệ tử của Huyền Môn.
Cô ngẩn ra, theo bản năng phản bác:
Đại đệ tử của Huyền Môn là sư huynh của ta
Sư huynh của cô là ai?
Sư huynh của ta là Thương Bạch Tử.
Chưa từng nghe nói đến.
Phong Quang phóng linh lực ra tìm kiếm bên ngoài, trừ Hàn Uyên Kiếm ra, trên núi Hạo Miểu này cũng không có linh khí, hay khí tức của yêu ma, cô cũng không nhận ra sát khí. Vì vậy cô lại ngồi xuống, hỏi:
Ngươi nói ngươi là đại đệ tử của Huyền Môn, vậy ngươi tên là gì?
Ta là Phương Việt.
Cô học cách nói của hắn:
Chưa từng nghe nói đến.
Hắn cười khẽ một tiếng:
Cô là ai?
Hạ Phong Quang, nhị đệ tử của chưởng môn Huyền Môn tại vị.
Chưởng môn hiện tại… Phong Quang…
Hắn do dự mấy tiếng, như có điều gì suy tính.
Phong Quang nói:
Thế nào? Có phải huynh cũng không biết chưởng môn Huyền Môn có một đồ đệ như ta phải không?
Cô nương nói không sai.
Chuyện này thú vị đấy, ta vốn dĩ còn tưởng huynh là kiếm linh của ta, bây giờ nghe huynh nói, ngược lại cảm thấy hai chúng ta ở hai Huyền Môn khác nhau rồi… Ừm, có lẽ là không gian song song?
Không gian song song là cái gì?
Không gian song song chính là trong vũ trụ này có thể tồn tại vô số thế giới, bởi vì khác nhau rất nhỏ nên sẽ có rất nhiều chi nhánh, mà những chi nhánh này sẽ trở thành một thế giới. Huynh xem đi, huynh nói huynh là đại đệ tử của Huyền Môn, nhưng ta biết đại đệ tử của Huyền Môn chỉ có sư huynh của ta, ta cũng chưa từng nghe đến cái tên Phương Việt.
Trong Huyền Môn, tên của đại đệ tử mỗi đời đều được ghi chép lại, bởi vì thông thường mà nói, đại đệ tử sẽ trở thành chưởng môn Huyền Môn đời kế tiếp. Phong Quang đã xem sổ ghi tên trong tàng thư các rồi nhưng cô chưa từng thấy cái người tên Phương Việt này.
Đã là không gian song song, vì sao ta có thể nghe được tiếng của cô?
Cái này hả…. có lẽ là vì Hàn Uyên Kiếm. Hàn Uyên Kiếm là thần khí, có thể có năng lực kết nối hai thế giới cũng không kỳ lạ.
Vậy sao?
Hắn dừng một chút, lại nói:
Hàn Uyên Kiếm chỉ truyền cho đại đệ tử của chưởng môn đang tại vị, bên chỗ cô nương hình như có chút khác bên ta.
Bởi vì cô từng nói có một đại sư huynh mà Hàn Uyên Kiếm lại ở trên tay của cô.
Không khác đâu, là bởi vì đại sư huynh của ta không thể tiếp nhận chức chưởng môn, cho nên sư phụ mới truyền cho ta.
Thì ra là như vậy.
Hắn ôn tồn nói:
Từ khi ta tiếp nhận Hàn Uyên Kiếm đến giờ, lời chỉ trích không phải là ít, cô nương thân là nữ tử, chỉ sợ cảnh ngộ còn khó khăn hơn ta.
Cô cười nói:
Bên ngoài ta luôn giữ hình tượng cao ngạo lạnh lùng ít nói, bọn họ không dám tùy ý gây phiền phức cho ta đâu.
Huống hồ một thân tu vi này của cô, cũng không có ai dám gây sự với cô, cùng lắm chỉ là nghị luận mấy câu sau lưng cô thôi.
Hắn buồn cười hỏi:
Bên ngoài cao ngạo lạnh lùng ít nói, vậy bên trong thì sao?
Đương nhiên là thoải mái tùy thích rồi.
Phong Quang duỗi người, lại nằm bò ở trên bàn, giọng cũng lười biếng.
Người đối diện không nhìn thấy cô, không quen cô, cô cũng không cần giả thành bộ dạng lạnh lùng bẩm sinh.
Sư huynh, luyện kiếm với muội đi!
Phong Quang nghe thấy bên kia truyền tới tiếng gõ cửa và tiếng dịu dàng của nữ tử, cô
Ồ ~
một tiếng:
Nghe ra là một tiểu sư muội đáng yêu nha.
Hạ cô nương…
Ta nói đùa thôi, huynh đi đi, để con gái đợi lâu không phải là chuyện tốt, nói không chừng lần sau chúng ta còn có thể nói chuyện nữa.
Vậy… xin thứ cho ta cáo từ trước.
Sau đó, bên kia không còn tiếng động nữa rồi.
Phong Quang thu Hàn Uyên Kiếm lại, sờ cằm mình, nói chuyện với một đại đệ tử Huyền Môn khác, thật là một loại thể nghiệm kỳ diệu mà.