Chương 370: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (8)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 768 chữ
- 2022-02-06 08:33:00
Đến gần đêm khuya, đỉnh Hạo Miểu lại chìm vào im lặng.
Tiếu Tiếu vẫn chưa biết ngự kiếm, cho nên nó bước cái chân ngắn nhỏ, tốn mất một giờ leo lên đỉnh Hạo Miểu. Từ khi có ký ức đến giờ, trừ tốn công muốn chọc cho cha cười ra, đã rất lâu nó chưa từng làm chuyện gì có nghị lực như vậy rồi.
Nó đi ở rừng cây trên núi, cuối cùng người nhỏ sức yếu, bám vào cây nghỉ ngơi rất lâu, giậm chân tức giận nói:
Ở chỗ nào không ở, lại cứ ở cái nơi cao như vậy!
Một con khỉ đột nhiên chui ra, nhe răng với cô bé, từng bước ép tới gần.
Tiếu Tiếu không nhịn được lui về phía sau, làm bộ dũng cảm lớn tiếng nói:
Mày đừng có mà qua đây!
Vốn dĩ còn tưởng muội to gan lắm, hoá ra là ta đoán sai rồi.
Con khỉ kia nhìn thấy một thiếu nữ xuất hiện sau lưng Tiếu Tiếu, chạy đi như một làn khói.
Tiếu Tiếu xoay người, nhìn thấy mặt Phong Quang mang theo ý cười, trong lòng vừa tức vừa thẹn, xụ miệng ra có khuynh hướng khóc lớn:
Nữ nhân không có lương tâm này, nếu như muội không phải là vì mang thuốc cho tỷ, muội sẽ không thèm đến cái chỗ quỷ quái này đâu!
Sao lại biến thành ta không có lương tâm rồi?
Phong Quang bị nó chọc cười, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cau lại sắp khóc, cô lại ngồi xuống xoa đầu nó:
Được rồi, được rồi, là ta không đúng, tiểu nha đầu khóc sẽ không đẹp đâu.
Các thúc thúc quỷ nói muội đẹp, muội không thể khóc!
Nó hít mũi, cứng rắn không cho nước trong mắt ngưng tụ mà chảy xuống.
Ừm, đúng là tiểu nha đầu kiên cường mà.
Câu này của Phong Quang không có chút thông cảm nào, cô véo mũi nói:
Các thúc thúc quỷ của muội là ai?
Thúc thúc quỷ chính là thúc thúc quỷ.
Đúng như ban ngày nó trả lời cha chính là cha.
Nha đầu này nhìn qua thì là một đứa bé nghênh ngang kiêu ngạo, thực chất bên trong lại ngây thơ đáng yêu.
Phong Quang thấy cái váy trắng nhỏ trên người nó vì leo núi mà dính đầy bụi đất, không khỏi làm người ta dấy lên cảm giác thương yêu. Phong Quang lấy khăn tay ra, dịu dàng lau bụi đất dính trên mặt Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn cô.
Phong Quang lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói:
Ta nhớ giờ này, các đệ tử mới đến đều phải ngủ ở trong phòng rồi.
Tiếu Tiếu hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ:
Còn không phải là vì đưa cái này cho tỷ à!
Phong Quang thấy nó lấy chai thuốc ra, giơ tay nhận lấy:
Muội lấy ở đâu ra thế?
Lúc rời nhà muội đã mang theo, các thúc thúc quỷ nhét cho muội rất nhiều thứ, này, đều ở trong cái chuông nhỏ của muội hết.
Tiếu Tiếu lắc lắc cái chuông đeo bên hông.
Phong Quang chỉ tay lên trán Tiếu Tiếu:
Nói cho người khác biết vật cất bảo bối của mình, đây là điều đại kỵ. Người tu tiên bảo bối nhiều không đếm xuể, muội nói cho người khác biết, khác nào nói cho người khác biết trộm đồ của muội từ đâu à?
A? Vậy làm thế nào bây giờ…. nếu không… nếu không tỷ hãy quên câu muội vừa nói đi được không?
Được rồi, thấy bộ dạng muội đáng thương như vậy, ta sẽ quên câu muội vừa nói đi.
Hì hì, vậy thì tốt.
Tiểu nha đầu này… làm sao có thể ngây thơ đáng yêu như vậy chứ?
Phong Quang bắt đầu phát tác tấm lòng bà dì, thật muốn xách về nhà nuôi mà.
Trong lòng gào thét đứa bé này làm sao có thể đáng yêu như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh:
Muội dùng nhiều thời gian leo lên đây như vậy, chính là vì đưa thuốc cho ta à?
Tỷ bị thương vì bản tiểu thư, bản tiểu thư đương nhiên có trách nhiệm chữa khỏi cho tỷ rồi.
Tiểu cô nương nói giống như là ta đã ban ơn cho ngươi rồi, ngươi mau cảm kích rơi nước mắt đi.
Muội leo từng bước lên đỉnh Hạo Miểu chính là vì muốn chữa khỏi vết thương cho ta, ta rất cảm động.
Muội …. muội mới không phải là vì chữa khỏi cho tỷ đâu, chỉ là bởi vì muội không muốn nợ ân tình mà thôi!