• 6,566

Chương 392: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (30)


Mắt Phong Quang sáng lên:
Vậy huynh bắt đầu thích ta từ khi nào?



Ta cũng không biết.


Ở Huyền Môn, hắn là đại sư huynh nghiêm túc, trừ tiểu sư muội lần nào có việc cần mới đến tìm hắn, thấy không giúp được lại nổi giận chạy đi xa thì không có sư đệ, sư muội nào muốn đến gần hắn cả. Mà Huyền Thanh lại quá nhỏ, cũng vì vậy hắn rất ít nói chuyện với người khác, hàng ngày chỉ chăm chỉ tu luyện để giết thời gian. Trò chuyện với Phong Quang là một chuyện bất ngờ, không thể phủ nhận là điều đó đã làm cho cuộc sống vô vị của hắn trở nên vui vẻ hơn.

Dần dần, số lần hắn lấy Hàn Uyên Kiếm ra cũng càng nhiều hơn. Hắn thích cái cảm giác thoải mái lúc nói chuyện với cô, cho dù hắn rất ít nói nhưng bởi vì tính tình cô hoạt bát cho nên chưa từng tẻ nhạt.

Phương Việt cho là mình coi nữ tử tên Phong Quang này là bằng hữu, cho đến khi bị thương ở tháp trấn yêu, cô xuất hiện một cách khó hiểu trước mặt hắn...

Bởi vì trọng thương cho nên hắn không nhìn rõ dáng vẻ của cô, sau đó hắn nghe thấy các sư đệ tán gẫu nhắc đến nữ tử thần bí này, đối với đánh giá về Phong Quang, bọn họ vĩnh viễn chỉ có một câu: Cô rất đẹp.

Cũng chính vào lúc đó, Phương Việt phát hiện tâm tình của mình không đúng, bởi vì hắn cảm nhận được từng chút ghen tị rất bí ẩn.

Ghen tị khi bọn họ nhìn rõ tướng mạo của cô, ghen tị khi bọn họ có thể không chút kiêng dè mà tuỳ tiện bình phẩm về cô. Còn hắn, đại sư huynh đức cao vọng trọng nhất ở Huyền Môn, là tấm gương của các đệ tử, hắn vĩnh viễn không thể thoải mái biểu đạt thiện cảm của mình đối với một nữ nhân.

Thậm chí lúc Huyền Thanh giao kiếm tuệ cho hắn, lúc cầm kiếm tuệ trong lòng bàn tay, hắn lại càng càng thêm ghen tỵ, cho dù ngoài mặt hắn vẫn là vẻ trầm ổn điềm đạm.

Hắn – người chưa bao giờ động lòng lại bỗng nhiên chậm chạp phát giác ra, hắn đã có thiện cảm với thiếu nữ đó rồi.

Nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy tuyệt vọng.

Bọn họ là người ở hai thế giới.

Phong Quang thấy hắn đột nhiên không nói gì, cô giơ tay ra đặt lên mặt hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua khoé mắt xinh đẹp của hắn, hỏi nhỏ:
Phương Việt, huynh sao thế?



Phong Quang...
Hắn cầm lấy bàn tay đang để trên mặt mình, khẽ vuốt ve bàn tay mềm mại trắng nõn của cô, ánh mắt buồn bã:
Ta đang sợ, nếu như muội lại biến mất khỏi thế giới này giống như lần trước thì ta phải làm thế nào?


Phong Quang ngẩn ra, cô cũng không có cách nào trả lời câu hỏi này được. Việc xuyên không này khác với việc xuyên không mà Hệ thống chủ thiết lập cho cô, không có cách nào tự do khống chế. Có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là một khắc nữa thôi, cô sẽ lại quay về cái thế giới kia của mình.

Vấn đề này thực sự quá nặng nề.

Phương Việt không thích dáng vẻ phiền não của cô. Hắn cầm lấy tay cô đặt lên môi mình, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô:
Không sao, cho dù Phong Quang trở về, ta cũng sẽ cố gắng tu luyện, ta sẽ tìm được cách đến thế giới của muội tìm muội. Đến lúc đó, Phong Quang đợi ta, được chứ?



Được...
Phong Quang tránh vết thương, ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào vai hắn, hít một hơi thật sâu.

Thứ nói ra càng đơn giản, thường thường rất khó làm được.

Ví như nói bây giờ cô đang không ngừng gọi Hệ thống chủ nhưng trong đầu cô, không hề có ai đáp lại.

Phương Việt thích cô dán chặt vào mình như vậy, tâm trạng nặng nề vừa rồi bỗng chốc đã khá hơn nhiều. Chóp mũi hắn vấn vít mùi hương cơ thể của cô, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy rất thỏa mãn:
Phong Quang, xin lỗi.



Tại sao lại xin lỗi ta?
Giọng cô nhẹ nhàng, giống như sắp chìm vào giấc ngủ. Cũng đúng thôi, hôm nay cô liều mạng dốc hết sức đánh nhau với lão thất phu đó, bây giờ nằm xuống đúng là cực kỳ mệt mỏi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.