Chương 393: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (31)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 716 chữ
- 2022-02-06 08:33:03
Kiếm tuệ muội tặng ta... ở trên Hàn Uyên Kiếm, nhưng bây giờ Hàn Uyên Kiếm đã không còn ở bên ta nữa rồi.
Lúc Nhất Mộc tàn độc đánh lén hắn, đáng ra hắn đã mất mạng tại chỗ rồi, nhưng chính kiếm tuệ Phong Quang tặng hắn lúc đó đã phát huy tác dụng phòng ngự nên mới giữ lại được một mạng cho hắn.
Nhớ tới vị sư tôn đã nuôi dưỡng mình thành người đó...
Nhất thời Phương Việt không biết mình nên có cảm xúc ra sao.
Đầu Phong Quang cọ vào cổ hắn, giống như con mèo con líu ríu:
Không sao... Sau này ta sẽ làm một cái khác cho huynh.
Nhưng đó là đồ muội tặng ta...
Nếu như cảm thấy có lỗi, vậy huynh tặng lại huynh cho ta đi.
Trong con ngươi đen láy của hắn vụt qua một tia sáng:
Được, ta tặng mình cho muội.
Ừm...
Cô mơ hồ nói:
Ta còn phải nghĩ xem làm sao mới có thể vứt bỏ đoạn nhân duyên trời đất kia đi...
Thật ra ta...
Bên cạnh truyền tới tiếng hô hấp ổn định ngắt lời hắn, hắn không muốn quấy rầy đến cô nghỉ ngơi nên cuối cùng đành nuốt lời còn chưa nói xong lại.
Không biết tại sao, rõ ràng là cơ thể bị trọng thương nhưng hắn lại không hề buồn ngủ. Hắn không khỏi sợ hãi, nếu như ngủ một giấc tỉnh dậy, lúc hắn mở mắt ra, cô lại biến mất rồi thì phải làm thế nào?
Cái vấn đề này hành hạ hắn gần một đêm, lúc sắc trời tờ mờ sáng, cuối cùng vì cơ thể bị thương, càng bởi vì hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ bên cạnh mà hắn không khống chế được chìm vào ngủ say.
Ngày hôm sau, lúc ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, người trên giường theo bản năng mở mắt ra.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là phát hiện ra vị trí bên cạnh trống không. Lòng hắn dâng lên một cảm giác hoảng sợ tột độ, chỉ là vừa khẽ động một cái thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Nhưng hắn giống như không cảm nhận được cơn đau đớn tột cùng đó, lúc sắp ngồi dậy, ở cửa truyền tới tiếng kinh hô của một thiếu nữ.
Phương Việt, huynh đang làm gì thế!
Phong Quang xông vào, cô đặt bát thuốc lên bàn trước rồi ấn người muốn ngồi dậy nằm xuống giường, cô lớn tiếng nói:
Huynh vẫn đang bị thương, không được ngồi dậy!
Cô vừa dứt lời, một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc.
Vết thương của huynh!
Phương Việt ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi. Hắn đè nén sự sợ hãi cực độ xuống, nhẹ giọng nói:
Ta tưởng là muội lại rời đi rồi...
Trái tim Phong Quang tan chảy, cô cố gắng không để cho sức nặng của mình đè lên hắn, thở dài nói:
Không phải là muội vẫn chưa đi sao?
Phong Quang, đồng ý với ta, đừng để ta không nhìn thấy muội nữa.
Được... ta đồng ý với huynh.
Cô không ngờ mình chỉ đi sắc một bát thuốc mà lại làm cho hắn có phản ứng lớn như vậy.
Phương Việt có được sự đồng ý của cô nhưng mãi vẫn không chịu buông cô ra.
Dần dần, Phong Quang ngửi thấy mùi máu tanh, cô nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài y phục của hắn:
Phương Việt, vết thương của huynh rách ra rồi!
Hắn thản nhiên đáp:
Không sao.
Không sao cái gì!?
Phong Quang liều mạng giãy ra khỏi lòng hắn:
Huynh không thương tiếc cơ thể của mình thì cũng thôi đi, nhưng chỗ thuốc huynh uống đều là do ta sắc đấy, như vậy gọi là lãng phí biết không hả? Huynh nằm xuống cho ta, ta đi gọi đại phu!
Cô hung dữ nói mấy câu như vậy rồi chạy nhanh ra ngoài. Không bao lâu, cô lại hùng hùng hổ hổ chạy trở lại, trong tay còn kéo theo một người.
Tôn đại phu la hét:
Này, chậm chút chậm chút, bộ xương già của ta sắp bị ngươi kéo rời ra rồi!
Vết thương của huynh ấy rách ra rồi, ông mau xem cho huynh ấy đi!