Chương 394: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 696 chữ
- 2022-02-06 08:33:03
Không phải là vết thương bị rách ra thôi sao? Kích động cái gì chứ?
Tôn đại phu thấy thật khó hiểu, nhưng ông ta vẫn đi đến bên giường, nhìn thấy Phương Việt từ đầu chí cuối đều thản nhiên với phần ngực đầy vết máu, cũng không khỏi kinh ngạc:
Ta nói thanh niên huyết khí xung mãn mấy người, cho dù là bị thương cũng không biết tiết chế, chảy nhiều máu như vậy, tối qua mấy người kịch liệt thế nào hả?
Phương Việt thấp giọng ho khan một tiếng.
Mặt Phong Quang đỏ lên.
Ta nói thanh niên mấy người, đúng là không biết nặng nhẹ, đã sắp chết rồi còn muốn làm quỷ phong lưu.
Tôn đại phu chẹp miệng mấy tiếng rồi nhanh nhẹn bôi thuốc cho Phương Việt, sau đó băng bó vết thương cho hắn, miệng không ngừng nói:
Đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu! Tôn gia gia ta đúng là càng ngày càng không theo được suy nghĩ của đám thanh niên mấy người mà. Giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, làm gì có cái đạo lý một đêm đốt hết sạch củi thế hả?
Được rồi, được rồi! Ông đã nói xong chưa thế hả?
Phong Quang nhìn Phương Việt mặt đỏ bừng, không thể nhịn được nữa nói với Tôn đại phu:
Ông làm xong rồi thì đi ra ngoài cho ta, cứ ở đây lải nhải có phiền không hả?
Được, được, được, ông già ta ra ngoài, không quấy rầy các người sống thế giới hai người nữa.
Tôn đại phu đeo hòm thuốc đi ra, còn vô cùng quan tâm đóng cửa lại.
Vì vậy trong phòng chỉ còn lại Phong Quang và Phương Việt, hai người vốn dĩ đang vô tư, bây giờ bị Tôn đại phu nói hình như có gì đó không đúng.
Trên phương diện chuyện nam nữ, Phương Việt dè dặt hơn Phong Quang rất nhiều, cho nên Phong Quang bê bát thuốc đã nguội trên bàn qua đó, mở miệng nói trước giống như không có chuyện gì:
Huynh phải uống thuốc rồi.
Ừ...
Vẻ mặt hắn không được tự nhiên.
Phong Quang cầm bát thuốc ngồi ở cạnh giường, suy nghĩ một lát vẫn để bát thuốc xuống, cẩn thận đỡ hắn dựa nửa người vào đầu giường, như vậy hắn uống thuốc cũng có thể dễ chịu hơn.
Cầm bát thuốc lên, lúc đang định cầm thìa múc, cô bỗng nhiên nổi lên tâm tư xấu:
Phương Việt, huynh muốn tự uống hay là để ta đút đây?
Hắn ngẩng mặt lên:
Phong Quang nói đút, là đút thế nào?
Ôi trời, hắn còn rất bình tĩnh nữa.
Cô thẹn thùng:
Vậy... giống như lần trước ta đút cho huynh, huynh cảm thấy thế nào?
Không tệ, ta rất thích.
Hắn nói thoải mái, cho dù tai đã đỏ bừng lên giống như phát sốt rồi.
Phong Quang cười, tay nhẹ nhàng đặt lên má hắn, lại khí khái uống một ngụm thuốc đắng, trong sự mong đợi của hắn, cuối cùng cô cũng hôn lên môi hắn.
Môi vừa dán lên, quyền khống chế đã không nằm trong tay cô nữa.
Một bát thuốc, Phương Việt lề mề uống mất nửa nén hương mới xong. Nếu chỉ đơn giản là uống thuốc thì cũng không mất nhiều thời gian như vậy, hắn chỉ là đang chậm rãi thưởng thức cô mà thôi.
Nụ hôn ẩm ướt cuối cùng cũng kết thúc, Phong Quang tựa vào nửa bên ngực không bị thương kia của hắn thở hổn hển, không cho hắn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của mình. Người trêu chọc trước là cô, cuối cùng người thua trận cũng là cô, nếu để cho hắn nhìn thấy thì quá mất mặt rồi.
A... cô sâu sắc cho rằng mình nhất định phải tìm Hệ thống chủ để đổi mục tiêu theo đuổi, cùng lắm thì lại dùng ít điểm tích lũy để đổi mà thôi.
Này, sao cô lại nói là
lại
chứ?
Phương Việt chậm rãi vuốt lưng cô, vẻ mặt dịu dàng ấm áp:
Phong Quang, đợi ta rửa sạch tội danh rồi, chúng ta thành thân nhé?