Chương 400: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (38)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 761 chữ
- 2022-02-06 08:33:04
Kẻ ngốc mới dừng lại.
Phương Việt đương nhiên không phải là kẻ ngốc rồi. Hắn cúi đầu ngậm lấy trái thù du trước ngực cô, cô cố gắng không phát ra âm thanh kỳ quái, tay luống cuống bám lấy vai hắn.
Phong Quang...
Ừm...
Hắn dịu dàng gọi cô một tiếng, không khỏi khiến cho thần trí cô bay bổng, mê muội trong sự dịu dàng hắn dành cho mình.
Cũng chính lúc cô bay bổng này, hắn nhấn người vào chỗ ấm áp ẩm ướt kia. Trước khi cô muốn kêu lên thành tiếng, hắn lại một lần nữa hôn lên môi cô. Nụ hôn lần này vô cùng cẩn thận dịu dàng, hắn muốn an ủi một phần đau đớn cô chịu đựng vì hắn.
Phong Quang... Phong Quang...
Lúc răng môi quấn quýt, hắn thấp giọng gọi tên cô. Không chỉ là cái tên này, cả người cô đều đã bị hắn giấu vào trong tim, không nhảy ra ngoài được nữa.
Đợi đến khi cơn đau kia qua đi, cơ thể căng cứng của cô từ từ thả lỏng. Cô dùng đầu lưỡi liếm liếm môi hắn nói:
Ta đã không sao rồi.
Câu nói này của cô giống như một sự bảo đảm, như có được sắc lệnh, cuối cùng hắn cũng cử động.
Bắt đầu là chậm rãi, dần dần trở nên nhanh hơn, đến cả sức lực cũng theo nụ hôn hắn lưu lại trên người cô mà không ngừng gia tăng. Vốn dĩ không có chút tiết tấu nào nhưng lại làm cho cô không nhịn được muốn rên rỉ thành tiếng.
Cô ngượng ngùng phát ra loại âm thanh đó, chỉ có thể cắn lấy đầu vai hắn. Hắn giống như miếng gỗ duy nhất ở trong nước, cơ thể của cô cũng chỉ có thể bám vào hắn mà trôi nổi bập bềnh.
Một đêm này, lại dài đằng đẵng như vậy.
Chiến đấu quá kịch liệt, cho đến khi mặt trời ngày hôm sau cao đến ba ngọn sào, nữ tử xinh đẹp trên giường vẫn lười biếng dựa vào trong lòng nam nhân, không chịu dậy.
Hơn hai mươi năm qua, Phương Việt làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, chỉ có điều hôm nay, hắn nguyện ý cùng cô nương yêu dấu này nằm ườn. Mái tóc dài đen óng tôn lên làn da trắng nõn của cô, cũng làm nổi bật những dấu vết màu đỏ chói mắt trên người cô. Phương việt dùng một tay gối đầu, tay còn lại tỉ mỉ vuốt ve dấu hôn chưa biến mất trên cổ cô. Hắn cảm thấy sự thoả mãn trước giờ chưa từng có.
Cô thật sự thuộc về hắn rồi, từ sợi tóc đến ngón chân, toàn thân cô từ trên xuống dưới, hắn đều đã chạm qua rồi, cũng dùng hết khả năng để lại nhiều dấu vết nhất.
Phong Quang.
Cô híp mắt đáp lời:
Ừm?
Đợi đến khi giải quyết xong tất cả phiền phức rồi, ta sẽ cho nàng hôn lễ long trọng nhất.
Đầu óc mơ màng của Phong Quang tỉnh táo hơn một chút:
Không cần làm phiền phức quá đâu, chỉ cần có thể nói cho người đời biết chúng ta là phu thê là được rồi.
Theo cô thấy, hôn lễ chỉ là hình thức, thứ quan trọng là tính thông báo của nó, chính là nói cho những nữ nhân khác có thể biết Phương Việt là tướng công của cô, không dám có suy nghĩ sai lệch gì nữa, ngược lại cũng để những nam nhân khác biết cô là thê tử của hắn. Đó không phải là tác dụng của hôn lễ sao?
Phương Việt hôn lên khoé môi cô:
Nếu như quá đơn giản thì không công bằng với nàng.
Vậy ta còn chưa cho chàng một danh phận đã ngủ với chàng rồi, há chẳng phải là càng không công bằng với chàng à?
Hắn còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc:
Phong Quang nói... có lý.
Theo ta thấy, chỉ cần chàng thích ta, ta cũng thích chàng, loại hình thức có long trọng hay không đó có gì khác biệt chứ? Phương Việt, chàng chỉ cần nhớ thê tử của chàng là Phong Quang ta là được rồi.
Phong Quang hôn lên sống mũi cao của hắn:
Sau này chàng không được có nữ nhân nào khác, cũng không được động lòng với nữ nhân nào khác. À... chỉ kiếp này thôi.
Phương Việt thấp giọng hỏi:
Vì sao không phải là đời đời kiếp kiếp?
Bởi vì cô chỉ có thể ở bên hắn trong kiếp này mà thôi.