Chương 423: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (61)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 824 chữ
- 2022-02-07 11:15:13
Mộc Ninh nhìn thi thể nát vụn trên đất, bạch y mang tính tượng trưng của Huyền Môn trước kia đã không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa rồi. Nàng ta ngỡ ngàng nghĩ, đại sư huynh là muốn nàng ta tự kết liễu mạng sống của mình. Như vậy tốt xấu gì nàng ta cũng được toàn thây, vẫn là bộ dạng như cũ, không giống với đống thịt vụn không phân biệt được ai là ai trên đất.
Cho nên... tại sao nàng ta lại không tự mình ra tay chứ?
Mộc Ninh mờ mịt lấy chủy thủ ra, nhìn hàn quang trên thân kiếm, khó hiểu là nàng ta lại không cảm thấy sợ hãi:
Sư phụ...
Nhất Mộc nghe thấy tiếng nàng ta thì ngẩn ra, không phải nàng ta sẽ...
Đồ nhi đi trước một bước, con và các vị sư huynh, cùng đợi sư phụ.
Mộc Ninh cười, ngây thơ động lòng người giống như trước kia. Sau đó, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào tim nàng ta.
Mộc Ninh ngã xuống đất, nhìn máu tanh trước mắt, nàng ta đột nhiên cảm thấy, hoá ra chết... cũng không đau đớn như vậy. Chỉ là màu máu quá chói mắt, nàng ta không thích, cho nên... nàng ta nhắm hai mắt lại, rồi… không hề mở ra nữa.
Bây giờ, chỉ còn lại mình ông thôi.
Vẻ mặt Phương Việt không có chút thay đổi nào. Hắn nhìn Nhất Mộc cười khẽ, giơ tay lên, theo đó vì thứ cướp đoạt được bị ép buộc ra khỏi không gian tinh thần, Nhất Mộc đạo nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết. Thanh Hàn Uyên Kiếm liền xuất hiện trên người Nhất Mộc, lơ lửng ở giữa không trung.
Phương Việt nắm lấy Hàn Uyên Kiếm, lấy kiếm tuệ màu đỏ treo trên chuôi kiếm xuống, tiện tay ném kiếm đi. Hàn Uyên Kiếm vững vàng cắm ở trên mặt đất. Hắn yên tĩnh nhìn kiếm tuệ nằm ở trong lòng bàn tay rất lâu, cuối cùng chậm rãi nắm chặt lại, vẻ mặt bỗng nhiên dịu dàng đi rất nhiều.
Đây là đồ Phong Quang tặng ta, ta lấy lại, chắc ông sẽ không có ý kiến chứ?
Hắn dùng giọng điệu hỏi dò, giống như thật sự đang trưng cầu ý kiến của Nhất Mộc.
Đến giờ Nhất Mộc đã cực kỳ yếu ớt, nếu đã không có cách nào chạy thoát được, đến bước đường cùng thế này, ông ta sợ cũng vô dụng, dứt khoát cười như điên nói:
Ngươi hận ta, cho nên muốn giết ta, hủy Huyền Môn, nhưng cho dù ngươi làm được thì đã sao? Cho dù ngươi giết ta, nữ nhân ngươi yêu cũng không trở lại được... a!
Đau đớn truyền đến, hoá ra là chân trái của ông ta đã đứt lìa khỏi người, máu bắn tung tóe, nhưng Nhất Mộc đạo nhân vẫn chưa chết. Ông ta chịu đựng đau đớn khó nói nên lời nhưng vẫn độc ác cười nói:
Sao thế? Ta nói trúng chuyện đau lòng của ngươi rồi à? Xem ra ngươi không tìm được nàng ta ở Quỷ giới, có lẽ... nàng ta đã bỏ ngươi lại đi đầu thai chuyển kiếp cũng không biết chừng? Sở Du... à không, ta vẫn nên gọi ngươi là Phương Việt nhỉ. Cho dù qua bao nhiêu năm, từ đầu đến cuối ngươi chỉ có số phận bị vứt bỏ thôi, hai mươi năm trước là phụ mẫu của ngươi, hai mươi năm sau là nữ nhân ngươi yêu. Ngươi nhìn đi, từ trước đến nay ngươi đều không có sự lựa chọn nào khác? Ngươi giết cha, cho nên người ngươi yêu sẽ đi trước ngươi một bước, đây chính là sự báo ứng lớn nhất của ông trời dành cho ngươi!
Sự lạnh lùng ẩn giấu trong đôi mắt cười của Phương Việt dần dần tràn ra, hắn vẫn hời hợt nói:
Có lẽ sư tôn nói không sai.
Tiếp theo, một cái chân khác của Nhất Mộc cũng đứt lìa.
Sắc mặt Nhất Mộc nhợt nhạt, đến một câu kêu gào đau đớn cũng không phát ra được.
Nhưng ta tin tưởng, ta sẽ tìm được Phong Quang, nàng ấy sẽ trở lại bên cạnh ta một lần nữa.
Phương Việt nhấc Hàn Uyên Kiếm lên, đâm một kiếm vào lưng Nhất Mộc, máu tươi bắn ra ngoài, không có một giọt nào rơi lên bạch y của hắn. Hắn khẽ nói:
Ta định cho mình một kỳ hạn. Sau bảy trăm năm nữa, nếu như ta không tìm được nàng ấy, ta sẽ... khiến cho thế giới này về lại thời kỳ hỗn độn.
Ngươi... điên rồi...
Trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, thiên địa lẫn lộn với nhau, trong hoàn cảnh vô cùng tồi tệ như vậy, bất luận là người hay ma đều không tồn tại. Hôm nay hắn lại vì một nữ nhân mà lại muốn hủy toàn thiên hạ!