• 6,566

Chương 424: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (62)



Đúng thế, ta điên rồi.
Phương Việt nâng kiếm lên đâm tiếp, lần này là vào ngực Nhất Mộc.

Nhất Mộc mở to hai mắt kêu rên một tiếng, Phương Việt tránh chỗ hiểm, trong mỗi một kiếm cũng dùng thuật pháp, có thể cố gắng hết mức bảo đảm cho ông ta sống lâu một chút, sống lâu, mới có thể bị đau đớn lớn hơn.

Khoé miệng Phương Việt khẽ cong lên:
Đợi tất cả mọi người trên thế giới chết rồi, vậy ta cũng sẽ chết, ta sẽ đi cùng Phong Quang.



Ngươi... ngươi giết ta đi...



Sư tôn đau không chịu nổi rồi à?
Phương Việt hơi có chút bối rồi. Sau đó, hắn rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể Nhất Mộc, mũi kiếm lại đổi chỗ, lần này, hắn đâm vào vai Nhất Mộc:
Thế nào? Sư tôn có dễ chịu hơn không?


Nhất Mộc hoàn toàn mất hết sức lực để trả lời hắn.

Phương Việt mất hứng thu lại nụ cười, hắn động đậy thanh kiếm trong thân thể Nhất Mộc, Nhất Mộc đau đớn cắn môi bật máu.


Sư tôn... người là sư tôn đệ tử tôn kính nhất, đệ tử làm sao có thể không hiếu kính sư tôn thật tử tế chứ?
Phương Việt than thở, lại cười một tiếng:
Sư tôn yên tâm, ta đã sắp xếp xong tất cả ở Quỷ giới rồi, chỉ đợi sư tôn xuống đó, bọn họ sẽ tiếp đãi sư tôn thật tốt, nhất định sẽ khiến... sư tôn vui quên đường về.


Nhất Mộc chợt nhớ ra, bây giờ Phương Việt là quỷ tu, vậy Quỷ giới đương nhiên cũng là địa bàn của hắn rồi, cho dù Nhất Mộc chết thì đã sao chứ? Đợi vào Quỷ giới rồi, chỉ sợ đến đầu thai chuyển kiếp ông ta cũng không làm được!

Không... ông ta vẫn không muốn chết...

Nhất Mộc không phát ra bất cứ âm thanh nào, dù cho là lúc đầu lìa khỏi cổ. Đầu ông ta lăn trong đống máu của những đệ tử kia, mắt ông ta mở to không có cơ hội nhắm lại, chết không nhắm mắt.

Phương Việt buông Hàn Uyên Kiếm ra, kiếm rơi xuống đất, lại cắm thẳng ở trên mặt đất, thân kiếm màu xanh da trời thuần khiết, không có nửa vết máu nào. Hắn khẽ nghiêng đầu, chỉ ngắn ngủi nhìn cây cột cách đó không xa, ánh mắt không dừng lại bao lâu, hắn xoay người đi.


Đại sư huynh!
Huyền Thanh bế Tiếu Tiếu, chủ động đứng lên từ sau cây cột kia. Nó nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa rồi, cũng nhìn thấy những thứ đẫm máu trên đất, nhưng nó vẫn lựa chọn đứng dậy, đứa bé năm tuổi lấy dũng khí nói:
Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu bị sốt rồi... Huyền Thanh không biết nên làm thế nào...


Người kia không hề dừng bước.


Đại sư huynh! Sư tỷ Phong Quang nói huynh sẽ đón Tiếu Tiếu đi!


Gió ngừng, Phương Việt cũng dừng bước chân lại.


Huyền Thanh đã đồng ý với sư tỷ Phong Quang... giấu Tiếu Tiếu thật kỹ... không cho những người khác biết... nhưng...


Thấy trước mắt bỗng nhiên có một góc bạch y, Huyền Thanh lập tức ngẩng đầu lên, nam nhân vừa rồi rõ ràng là càng lúc càng xa, giờ phút này lại đang đứng ở trước mặt mình.

Huyền Thanh nhìn Phương Việt mặt không có biểu cảm gì, lại nhìn Tiếu Tiếu được quấn trong tã, run rẩy giơ hai tay lên:
Đại sư huynh...


Phương Việt không vội nhận lấy đứa bé, hắn chỉ dùng giọng nói lạnh lùng hỏi:
Đệ nói, nếu như Phong Quang không sinh Tiếu Tiếu ra, có phải là... nàng ấy cũng sẽ không dễ dàng bị thương như vậy không?


Hắn vừa hỏi, vừa dùng một tay chậm rãi sờ lên khuôn mặt trơn nhẵn của đứa trẻ sơ sinh, tay hắn khẽ động, chuyển đến cái cổ nhỏ bé và yếu ớt của nó.

Huyền Thanh còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nó vẫn không hiểu, nhưng tim nó đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều, toàn thân cũng vã mồ hôi lạnh, nó dùng giọng nói non nớt nói:
Sư tỷ Phong Quang nói... Tiếu Tiếu là con của tỷ ấy và đại sư huynh, cho nên... cho nên mới muốn Huyền Thanh bảo vệ Tiếu Tiếu thật tốt. Đại sư huynh... sư tỷ Phong Quang nhất định... nhất định rất thích con của hai người...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.