Chương 458: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (24)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 765 chữ
- 2022-02-07 11:15:17
Anh Phù đến thăm Phong Quang, vậy đương nhiên tôi nên tiễn anh rồi.
Quý Miên đứng dậy, nhẹ giọng nói với Phong Quang:
Anh sẽ trở lại ngay.
Cô ngoan ngoãn trả lời:
Vâng.
Ra khỏi phòng bệnh, hai người đàn ông không hẹn mà cùng thu lại nụ cười. Đây là một loại hiểu ngầm vô cùng quỷ dị.
Trong lúc yên tĩnh, Phù Dương mở miệng trước:
Đối với người sống ở trong bóng tối mà nói, lúc thấy ánh mặt trời, có người sẽ cảm thấy bài xích mà muốn hủy diệt, nhưng cũng có người sẽ muốn nắm thật chặt lấy ánh mặt trời này, anh Quý là thuộc loại người nào? Hay là nói, cả hai loại đều đúng?
Quý Miên khẽ cười:
Đáp án của câu hỏi này hình như anh Phù không cần thiết phải biết.
Nói cũng đúng.
Phù Dương cười một tiếng:
Quý Miên, trước năm mười ba tuổi anh đều ở cô nhi viện, cái cô nhi viện kia thật ra không hề tốt đẹp ấm áp như vẻ bề ngoài của nó. Trên thực tế, đó là một nơi cung cấp đồ chơi cho người cảm thấy hứng thú chọn lựa, mà một đứa trẻ mười ba tuổi, có thể ở bảo vệ em gái luôn sống tốt ở đó, thật đúng là làm người ta kinh ngạc.
Mà hai năm trước, cái cô nhi kia viện đã đóng cửa. Nghe nói viện trưởng bị bệnh chết đột ngột ở trong nhà. Những nhân viên làm việc khác trong cô nhi viện cũng bị ốm hoặc qua đời, hoặc là đến giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện vì những căn bệnh khác nhau. Còn những đứa bé kia, có một người tốt bụng không tiết lộ tên đã thu xếp ổn định cho bọn chúng ở một viện phúc lợi khác.
Quý Miên ung dung thản nhiên, cũng tùy ý nói:
Phù gia có hai người con trai. Người con lớn là con vợ cả, người con thứ là do bồ nhí sinh, nghe nói người thừa kế mà chủ nhân Phù gia nhắm đến là con trai thứ.
Đúng vậy, con vinh nhờ mẹ mà. Người đàn ông lớn tuổi, sẽ càng thích nuôi một ít hoa dại ở bên ngoài hơn, bởi vì bọn họ trẻ tuổi xinh đẹp mà người vợ làm lụng vất vả lo chuyện nhà nhiều năm biến thành hoa tàn ít bướm rồi, cũng không thể làm chồng yêu thích nữa.
Giống như chỉ là nghe câu chuyện của người khác, vẻ mặt Phù Dương bình thản như đang nói chuyện trêu đùa.
Phù Dương và Quý Miên đều là người sống ở trong bóng tối, cho nên bọn họ cũng sẽ có điểm tương tự nhau. Ví dụ như đối với tài liệu của đối phương, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, lại ví dụ như lúc lại thấy ánh mặt trời, sẽ không nhịn được có tâm tình muốn chiếm giữ.
Nhưng có một điểm không giống.
Phù Dương vẫn còn có mẹ cho nên anh ta không thể không quan tâm gì cả, mà Quý Miên cũng có em gái, nhưng em gái...
Quý Miên cười khẽ, Quý Du và hắn là sinh ra từ cùng một mẹ. Bọn họ có dòng máu giống nhau, hắn có bao nhiêu u ám, sẽ đối xử với tốt với Quý Du bấy nhiêu, bởi vì, trên người Quý Du có thứ hắn không có. Hắn coi Quý Du hiền lành tốt bụng thành hình chiếu của mình, một hình chiếu tuổi thơ hắn thiếu thốn, cũng chính là một hắn khác.
Nhưng, bây giờ hắn không cần một hắn khác nữa.
Để có được cô gái kia, không có gì là không thể từ bỏ, kể cả em gái có quan hệ huyết thống, hay kể cả chính hắn.
Điểm khác nhau lớn nhất của Quý Miên và Phù Dương, đó chính là hắn thật sự không có gì để kiêng dè, ác với người khác, càng có thể ác với mình hơn.
Anh Phù.
Quý Miên dừng bước lại:
Chúng ta làm một giao dịch đi.
Nói nghe xem.
Tôi giúp anh lấy được Phù gia, còn anh giúp tôi lấy được Hạ gia.
Phù Dương mỉm cười như hồ ly:
Đây chính là một giao dịch khó mà từ chối, nhưng nếu tôi giúp anh, há chẳng phải là Phong Quang...
Anh Phù không cần lo lắng.
Quý Miên khẽ cong môi lên:
Phong Quang có tôi, em ấy cũng chỉ cần có tôi là đủ rồi.
Phù Dương khựng lại:
Đúng là sự tự tin khiến cho người ta run sợ.