Chương 484: Cua anh chàng tội phạm vũ trụ cấp sss (9)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 916 chữ
- 2022-02-07 11:15:20
Phong Quang cảm thấy khó hiểu trước lời nói này của thằng bé.
Ước chừng bay khoảng một giờ, phi thuyền hạ xuống một hành tinh, trước khi ra khỏi phi thuyền, đứa bé trai liền đưa cho cô một cái vòng tay:
Vì phòng ngừa một ít phiền toái không cần thiết, đeo cái này vào đi.
Phong Quang nhận ra đây là vòng tay ức chế Pheromone thì lập tức đeo lên. Có cái vòng tay này, cô cảm thấy yên tâm sâu sắc với chuyện giữ gìn trinh tiết của bản thân.
Cô và đứa bé trai ra khỏi phi thuyền, nhìn thấy kiến trúc trước mắt, cô mới hiểu ra tại sao cậu ta lại nói chỉ cần cô không sợ hãi là được.
Một lâu đài kiểu Âu, có lẽ người ở thế giới này sẽ coi nó là kiểu cổ, trên hành tinh mọc đầy cỏ dại này lại có một lâu đài như thế này tồn tại, nhìn trong bóng tối quả thực là cao vút đến quỷ dị.
Mà khiến Phong Quang ngây người chính là mấy chữ lớn trên cửa sắt: Ngục giam Liên minh Tinh Tế.
Đứa bé trai đang định thưởng thức dáng vẻ run rẩy của cô, lại không ngờ cô đột nhiên nhảy dựng lên, che miệng hét to:
Thật quá tốt rồi! Rốt cuộc chị cũng tới được cái nơi quái quỷ này rồi!
Ừm... nếu là nơi quỷ quái thì tại sao cô ấy lại nói là thật quá tốt chứ?
Rất hiếm khi cậu chẳng hiểu gì thế này.
Phong Quang vẫn còn sung sướng nhảy nhót, đến khi cô quay đầu lại một lần nữa thì đã chẳng thấy đứa bé trai đâu. Cô nhìn khắp xung quanh, ngoại trừ cỏ dại lắc lư trên cánh đồng hoang vắng thì hoàn toàn chẳng còn thấy bóng dáng cậu ta đâu cả.
Cô Hạ, tiếp theo đây tôi sẽ là người dẫn đường cho cô.
Phong Quang nhìn dáng vẻ như quản gia này của người đàn ông, đến giờ cô vẫn không thể đối xử với ông ta như một con người được:
Số Một, chủ nhân nhà ông đâu rồi?
Tên ông ta là Số Một, cậu bé kia nói với cô như thế.
Chủ nhân có một số việc cần phải xử lý, thế nên tôi sẽ dẫn đường cho cô Hạ.
Được...
Phong Quang chỉ có thể gật đầu rồi đi theo Số Một.
Đi qua cổng sắt, xuyên qua cái sân cỏ dại mọc thành cụm, cả hai liền tiến vào trong lâu đài. Lúc này, Phong Quang mới nhận ra không gian bên trong này còn lớn hơn đứng nhìn vào từ bên ngoài rất nhiều. Chiếc cầu thang uốn lượn duyên dáng lên trên cũng khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Cô đi lên cầu thang theo Số Một, thở phì phò hỏi:
Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?
Đi gặp ngài trưởng ngục giam.
Số Một không mệt đến mức thở hồng hộc như Phong Quang, đối với người máy không có công năng sinh lý mà nói thì bọn họ vĩnh viễn chẳng biết mệt là gì.
Phong Quang nghĩ một chút, giờ mình đã đi vào địa bàn của người ta rồi, đúng là phải đi chào trưởng ngục giam một tiếng mới được. Thừa dịp có Số Một ở đây, cô liền thử thăm dò:
Ông có biết một tù phạm có tên là Diệp Mạt không? Tôi nghe nói gã cũng bị nhốt ở nơi này.
Đó là phần tử nguy hiểm cấp SSS, bị nhốt ở nơi sâu nhất của lâu đài, kiến nghị cô Hạ không nên tới gần gã.
Tôi... tôi không định tới gần gã đâu, chỉ tò mò hỏi một chút thôi mà.
Cô vội nói sang chuyện khác:
Tại sao chẳng nhìn thấy ai khác ở lâu đài này thế?
Hiện tại đang là thời gian loài người ngủ đông.
Ồ...
Cô chỉ cảm thấy lâu đài lớn như thế này quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức hơi đáng sợ.
Số Một dừng lại ở trước một căn phòng:
Cô Hạ, tới nơi rồi.
Ở trong này... là trưởng ngục giam à?
Đúng thế.
Số Một cười như một con người thực thụ, sau đó giơ tay gõ cửa phòng:
Thưa ngài trưởng ngục giam, có khách tới thăm lâu đài.
Chỉ trong chốc lát, cửa mở ra, Số Một tránh qua một bên, nhìn sang Phong Quang, một tay đặt lên ngực, hơi cong eo:
Mời cô Hạ vào.
Một mình cô vào thôi á?
Được rồi, Số Một cũng có phải người đâu.
Phong Quang hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước vào trong căn phòng tối tăm.
Trong bóng tối, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, dung mạo của hắn hoàn toàn không có gì để bắt bẻ. Đôi tròng mắt đen láy sáng lấp lánh, nhìn lâu sẽ mất tự chủ mà chìm sâu vào đó, mũi cao thẳng mang theo một độ cong tuyệt đẹp, môi mỏng hơi nhếch lên như thể lúc nào cũng treo trên miệng nụ cười ôn hòa như thế.
Quan trọng nhất là chế phục màu đen viền bạc càng làm cho khí chất ôn nhuận như ngọc của hắn tăng thêm một tầng cảm giác cấm dục.
Mà Phong Quang, đứng trước những người đàn ông cấm dục thì sức chống cự của cô luôn bằng không.
Cô nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ, thanh nhã của hắn vang lên:
Chào mừng cô tiến vào lãnh địa của tôi, cô gái xinh đẹp.