Chương 555: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (18)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 799 chữ
- 2022-02-07 11:15:29
Tư Già nói tiếp:
Thứ duy nhất ta có chính là cái mạng này, thế nên... Ta sẽ không trao nó cho bất kỳ kẻ nào.
Câu trả lời này của hắn làm Phong Quang thấy hơi ngoài ý muốn, rồi lại thấy hơi đau lòng. Cô biết, bất kỳ sát thủ nào cũng có một đoạn quá khứ khiến người ta cảm thấy không thoải mái, cho dù Tư Già là một sát thủ khí chất thanh cao, không giống người từng trải qua hoàn cảnh bi thảm, nhưng những gì hắn phải trải qua khi còn nhỏ cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhưng cô không phải là người dễ nhụt chí, cô ngẩng đầu, cười nói:
Hiện tại huynh không chỉ có một cái mạng này nữa, huynh quên mất là ta đã trao cho huynh trâm vàng của ta rồi à, huynh còn có nó cơ mà. Cái trâm vàng đó là do mẫu hậu tặng vào ngày ta cập kê, huynh có thể bán nó đi, lấy được một số tiền lớn, sau đó rửa tay gác kiếm, tìm một thành trấn có phong cảnh đẹp, mua một căn biệt viện, trong sân trồng cây sơn trà quanh năm xanh tốt, cuối cùng còn chút tiền để dành cưới một nữ nhân, sinh con đẻ cái, khi nhàn nhã thì dẫn người nhà ra ngoài dạo chơi. Huynh xem, chẳng phải huynh sẽ vừa có người thân, vừa có bằng hữu hay sao?
Tư Già dừng bước, rũ mắt lẳng lặng nhìn cô.
Cô cũng ngừng lại, nghi hoặc hỏi:
Sao thế? Có phải ta đã nói gì sai rồi không?
Lông mi hắn rung rung, trong đôi mắt đen có một đạo ánh sáng lướt qua nhưng rồi nhanh chóng biến mất như thể chỉ là ảo giác. Một lát sau, sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ bình thản không gợn sóng, lãnh đạm nói một câu:
Chỉ là một cái trâm vàng, sẽ không thể nào có tác dụng lớn như thế.
Cho dù nhờ lời nói của cô mà hắn có thể tượng tưởng được về cuộc sống của hắn trong tương lai. Đó là cuộc sống không có những ngày tháng nhận những vụ giết người nghìn ngày như một mà là có người thân, có bằng hữu, sẽ là một cuộc sống làm hắn thấy thích thú.
Nhưng mà trước đó, người thường luôn mong tưởng về tương lai như thế, còn hắn lại chưa từng nghĩ tới bao giờ.
Phong Quang nói:
Nếu huynh không thử thì sao biết là không được cơ chứ?
Không cần thử.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, giọng nói lạnh nhạt:
Bởi vì mệnh của ta là thiên sát cô tinh.
Vô duyên với lục thân, khắc người nhà, khắc bằng hữu, cô độc sống đến hết cuộc đời.
() Lục thân: họ hàng; thân thuộc (sáu người thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử)
Những chữ này là nhiều năm về trước, Liễu Liễu đạo trưởng trên giang hồ đã xem bói cho hắn, nói hắn có mệnh thiên sát cô tinh. Tư Già cảm thấy chẳng sao hết, bởi vì vốn dĩ hắn không có người thân và bằng hữu, cũng không định có người thân hay bằng hữu gì, thế nên, sẽ chẳng có ai bị hắn khắc hết.
Gió hiu quạnh cuốn tóc của Tư Già bay lên, một lần nữa hắn dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn thấy thiếu nữ đột nhiên nắm lấy tay hắn, nghe thấy cô nói trong tiếng gió:
Ta không biết thiên sát cô tinh là gì, nhưng mà cái từ
cô tinh
kia vốn dĩ không nên tồn tại. Huynh nhìn đi, ở trên bầu trời đêm, cho dù chỉ có một ngôi sao, quanh nó chẳng có ngôi sao nào thì vẫn sẽ còn có trăng, cho dù trăng bị mây che khuất thì chẳng phải còn có ta thưởng cảnh đêm sao? Thế nên... sao huynh lại cô độc được chứ?
Yết hầu Tư Già khẽ cử động, ngơ ngẩn nhìn cô không hề nói một câu nào, cho dù vào lần đầu tiên hắn giết người thì trái tim cũng chẳng đập nhanh lấy một nhịp, thế mà giờ phút này lại dường như loạn nhịp rồi.
Hắn nghe được tiếng đập của trái tim mình, chưa bao giờ rõ ràng như thế.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Rút cánh tay đang bị cô cầm lấy về, hắn lãnh đạm xoay người đi:
Về quán trọ thôi.
Đúng thế, tính cách lạnh lùng mới chính là con người hắn, tiếng tim đập quá lớn sẽ làm ảnh hưởng tới việc hắn ẩn thân trong bóng tối, không thể hoàn thành mục tiêu giết người được.
Phong Quang nhìn theo bóng dáng hắn dần đi xa, cuối cùng vẫn chạy đuổi theo.