Chương 593: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (56)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 747 chữ
- 2022-02-07 11:15:33
Phong Quang nghi hoặc:
Đúng thế, sao vậy?
Không có gì.
Hạ Phong Tuyết cười càng thêm dịu dàng.
Cô chớp mắt:
Hoàng huynh, rốt cuộc huynh có giúp muội không đây?
Nếu Phong Quang đã yêu cầu, sao ta có thể cự tuyệt được chứ? Nhưng mà, Phong Quang đã nghĩ kỹ chưa, con cháu nhà quý tộc muốn cưới muội không hề ít, sao muội cứ nhất định phải chọn cái tên cầm sư kia chứ?
Muội cũng đâu có cách nào chứ, hoàng huynh à, nếu chuyện tình cảm mà có thể khống chế được thì chẳng thể gọi là chuyện tình cảm nữa.
Nhưng... Muội đã nghĩ kỹ chưa, nếu muội cứ khăng khăng gả cho hắn, có lẽ phụ hoàng sẽ bất đắc dĩ mà đồng ý thôi, nói không chừng còn phế muội, sau này muội chỉ có thể sống những ngày tháng nghèo khó, lang bạt kỳ hồ với tên cầm sư đó.
Không sao hết, muội đã tính tới trường hợp xấu nhất rồi. Hoàng huynh đừng tưởng muội chỉ có thể sống cuộc sống cẩm y ngọc thực nhé, thực ra muội rất dễ nuôi.
Hạ Phong Tuyết xoa tóc cô, dịu dàng nói:
Phong Quang nói đúng, chỉ cần mỗi ngày mua cho muội một ít kẹo là muội sẽ lập tức thỏa mãn, đúng không?
Vẫn là hoàng huynh hiểu biết muội.
Chúng ta vào đi.
Hả?
Tới Ngự thư phòng, nói thẳng với phụ hoàng cho rõ ràng.
Cứ... cứ thế mà vào sao?
Cứ thế vào thôi.
Hạ Phong Tuyết nắm tay Phong Quang, kéo cô tiến vào Ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Hạ Triều còn đang bận phê duyệt tấu chương, nhìn thấy hai huynh muội cùng tới tìm mình thì lập tức buông bút trong tay xuống, cười hiền hậu:
Hôm nay ngọn gió nào lại thổi Phong Quang tới tận chỗ phụ hoàng vậy? Trẫm nhớ rõ, chẳng phải Phong Quang ghét nhất tới Ngự thư phòng của trẫm sao?
Đúng thế, bởi vì cảm thấy nhàm chán nên cô rất ít khi tới nơi này.
Phong Quang xấu hổ giật giật cánh tay Hạ Phong Tuyết, muốn hắn nói gì đó trước, nhưng Hạ Phong Tuyết lại để mặc cô giật, chỉ duy trì dáng vẻ ôn hòa, nho nhã của mình, không nói một chữ nào.
Cô cảm thấy như thể mình bị bán đứng rồi.
Hạ Triều quan sát thấy hết hành động của hai huynh muội, bật cười hỏi:
Không có việc không lên điện tam bảo, nói đi, hôm nay Phong Quang tới tìm trẫm là có chuyện gì nào?
Cô cắn răng nói:
Phụ hoàng... con đã nghĩ ra mình muốn gả cho ai rồi.
Ồ? Là công tử nhà nào lại được Phong Quang của chúng ta vừa mắt thế?
Là... Tư Già.
Hạ Triều suy nghĩ một chút:
Họ Tư... là công tử nhà Tư thượng thư à?
Không phải... chính là... chính là vị cầm sư ngày nọ đã tấu một khúc trên đại điện ấy, phụ hoàng quên rồi à?
Cô nói xong liền cẩn thận quan sát sắc mặt của người ngồi trên cao kia.
Sắc mặt Hạ Triều đông cứng lại trong chớp mắt:
Hắn chẳng qua chỉ là một gã cầm sư.
Phụ hoàng là vua của một nước, con dân nước Canh Lưu này đều là con dân của người, mà cái gọi là con dân nghĩa là đều chẳng khác nào con của phụ hoàng, thế nên... thân phận mỗi người đều cao quý như nhau. Phụ hoàng, con nói có đúng không?
Cô chột dạ, chỉ sợ phụ hoàng sẽ đột nhiên sẽ tức giận lật bàn.
Hạ Phong Tuyết bật cười khẽ thành tiếng, mấy câu này lập tức làm cho vị hoàng đế của nước Canh Lưu tắt tiếng, không nói được thành lời.
Phong Quang nghe thấy tiếng hắn cười thì lập tức trừng mắt với hắn. Hạ Phong Tuyết nhướng mày, từ trong ánh mắt lộ ra ý bảo ta sẽ ủng hộ muội.
Hạ Triều lại nói:
Chuyện Phong Quang nói, trẫm đã hiểu rồi.
Vậy phụ hoàng...
Chẳng qua là chuyện chung thân đại sự này, Phong Quang đã bao giờ thương lượng với mẫu hậu của con chưa?
Con vẫn chưa...
Vậy con đi nói một chút với mẫu hậu con đi, nếu mẫu hậu con đồng ý thì lại tới tìm trẫm.
Quả bóng bị đá...
Phong Quang chỉ có thể cúi đầu tỏ vẻ mất mát:
Con biết rồi, vậy nữ nhi xin cáo lui trước.
Phong Tuyết ở lại.
Hạ Triều nói:
Trẫm có việc muốn nói với con.