Chương 595: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (58)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 849 chữ
- 2022-02-07 11:15:33
Hạ Triều là người lạnh lùng vô tình, sự lạnh lùng vô tình này, trên người Hạ Phong Tuyết cũng có.
Nhưng người lạnh lùng vô tình một khi đã động tình thì còn cố chấp hơn người bình thường nhiều.
Trước giờ Hạ Triều đều không nghĩ Hạ Phong Tuyết là loại người giống ông ta, nhưng trong phương diện tình cảm có điểm khiếm khuyết, hai người lại giống nhau một cách quỷ dị. Đúng thế, Hạ Triều rất thích đứa con trai trên danh nghĩa này của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta sẽ để mặc một gã nam nhân lòng lang dạ sói tiếp cận con gái mình.
Thế nên, lập tức bày ra khí thế đế vương, cảnh cáo nói:
Phong Quang không phải là quân bài cho ngươi dùng để đối phó với ta.
Ta chưa bao giờ coi Phong Quang là quân bài lợi dụng.
Mặt Hạ Phong Tuyết chợt trở nên ấm áp:
Nàng là bảo bối của ta.
Ha, nghe khẩu khí lớn thật, Phong Quang là của ngươi ư?
Hạ Triều cười lạnh, vừa có vẻ khinh thường, cũng có vẻ châm chọc.
Ta nghĩ... Phụ hoàng không có lý do gì để ngăn cả ta và Phong Quang ở bên nhau cả.
Sự tự tin của ngươi từ đâu ra thế?
Hạ Phong Tuyết rũ mi, ánh mắt thâm thúy:
Bởi vì ta có thể khiến Phong Quang trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên cõi đời này.
Sắc mặt Hạ Triều đông cứng. Ông ta cầm lấy nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái của mình, chậm rãi xoay tròn nó, người ngoài nhìn vào hoàn toàn không biết ông ta đang nghĩ gì.
Sau khi nói ra lời được coi là đại nghịch bất đạo kia, sắc mặt Hạ Phong Tuyết vẫn chẳng có gì thay đổi, lãnh đạm, tự nhiên. Hắn cũng không lo lắng, vì hắn có sự tự tin đó, hắn sẽ là lựa chọn tốt nhất của Hạ Triều.
Đến lúc mặt trời sắp lặn, rốt cuộc Đại hoàng tử cũng rời khỏi thư phòng của Bệ hạ. Không ai biết trong ngày hôm đó Hoàng thượng và Đại hoàng tử đã nói chuyện gì với nhau, chỉ biết, tới ngày hôm sau khi lên triều, Bệ hạ tuyên bố trước mặt tất cả văn võ bá quan, Hạ Phong Tuyết sẽ trở thành thái tử của nước Canh Lưu.
Lúc này, các đại thần trong triều có thể yên tâm đứng thành hàng, nhưng cũng đồng thời, chuyện ồn ào huyên náo gần đây là công chúa tuyển phò mã lại chợt trở nên im ắng. Bệ hạ nói, ông chỉ có một đứa con gái này, muốn giữ công chúa ở lại trong cung thêm mấy năm.
Những lời này lại làm Phong Quang lo lắng, cô vội chạy tới Phượng Nghi Cung tìm Vương Từ, kéo tay bà ấy, sốt ruột nói:
Mẫu hậu, người xem có phải là phụ hoàng không muốn con gả cho Tư Già không?
Tất nhiên phụ hoàng con sẽ không muốn con gả cho một gã cầm sư rồi.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười đoan trang, vỗ về đầu của nữ nhi, dung nhan mỹ lệ của bà càng tràn ngập vẻ dịu dàng.
Năm đó, khi Vương Từ còn trẻ, có thể coi là đệ nhất mỹ nhân của nước Canh Lưu. Nhớ năm đó, trước khi vào cung, có bao nhiêu vương công quý tộc muốn hỏi cưới bà về làm vợ. Nhưng rất đáng tiếc, đám đàn ông muốn cưới bà năm đó đều lần lượt không phải ra cửa bị xe tông gãy chân thì cũng là đi du ngoạn sông hồ bị ngã xuống nước để lại di chứng... Dần dần, người tới cửa cầu hôn chẳng còn ai cả, cuối cùng Vương Từ bị phụ thân là Vương thừa tướng đưa vào hậu cung.
Lời đồn bà khắc phu cũng biến mất từ đó.
Phong Quang ấm ức:
Mẫu hậu, chẳng lẽ phụ hoàng chỉ muốn con gả cho một gã công tử nhà giàu mà con không quen biết hay sao? Con muốn được gả cho người mà con thích...
Phong Quang, có rất nhiều lúc không thể làm việc theo ý mình được đâu.
Vương Từ nhỏ giọng an ủi, trong ánh mắt dịu dàng ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.
Phong Quang nhạy cảm hiểu được, cô khẽ khàng hỏi:
Mẫu hậu... Có phải con lại làm người nhớ tới chuyện đau lòng gì hay không?
Cái này cũng chẳng tính là chuyện đau lòng gì, chỉ là con người sống trên cõi đời này luôn gặp phải rất nhiều chuyện ngoài tầm với của mình. Có người sẽ lựa chọn thuận theo, cũng có người sẽ lựa chọn phản kháng. Phong Quang, mẫu hậu là kiểu người đầu tiên, nếu đã chấp nhận số phận thì không thể oán trách trời đất được.
Con biết... Mẫu hậu không muốn vào cung.
Phong Quang ôm lấy mẫu hậu, giống như lúc khi cô còn nhỏ hay được bà ôm vào lòng:
Mẫu hậu, Phong Quang không giúp người được...