Chương 596: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (59)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 777 chữ
- 2022-02-07 11:15:33
Cái này không liên quan tới Phong Quang đâu.
Vương Từ cười nói:
Giờ điều duy nhất khiến mẫu hậu lo lắng chính là chuyện chung thân đại sự của con. Ở tuổi này của con, mẫu hậu đã là hoàng hậu trong hậu cung rồi. Chỉ cần Phong Quang có thể tìm một nhà chồng tốt thì cả đời này, mẫu hậu chẳng còn chuyện gì để lo lắng nữa cả.
Mẫu hậu... Chẳng lẽ người không nghĩ, có lẽ phụ hoàng...
Được rồi, chuyện giữa ta và phụ hoàng con, tiểu nha đầu như con không cần phải xen vào.
Vương Từ chọc lên trán Phong Quang, cười đầy thoải mái.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu vào cung, bà đã không tính toán sẽ thích Hạ Triều, cũng không tính toán muốn giành được sự yêu thích của Hạ Triều. Vương Từ là người phụ nữ thông minh, bà biết được gia thế của mình đã đủ làm Đế vương phải kiêng kị, có một tầng quan hệ này, sao Hạ Triều có thể động lòng với bà được chứ?
Ngay cả khi phát hiện ra mình mang thai, bà cũng thấp thỏm bất an vô cùng, thậm chí còn nghĩ tới việc bỏ đứa bé đi. Bà hiểu, một khi mình sinh ra hoàng tử thì sẽ phá vỡ cục diện cân bằng của hiện tại, đến lúc đó có khi sẽ nổi lên cung biến cũng không chừng... Vương Từ đã chuẩn bị sẵn cho mình cả thuốc phá thai, nhưng sự tình kỳ quái lại xảy ra, phòng bếp ở Phượng Nghi Cung bốc cháy, bát thuốc kia cũng bị hủy trong màn lửa.
Ngay sau đó, một đám người trong Phượng Nghi Cung bị thay đổi thành người của Hạ Triều. Vương Từ coi như đây là sự giám sát, giám sát bà sinh đứa trẻ ra, bởi vì Hạ Triều cần đứa bé này để Vương gia có cớ không nhịn được ra tay, cũng có thể nói là dùng làm cái cớ diệt trừ gian thân bên cạnh.
Không ai biết, trong mười tháng này, Vương Từ đã vượt qua trong trạng thái thấp thỏm bất an thế nào. Sau khi biết mình sinh ra được một cô công chúa, sự lo lắng trong lòng bà mới coi như nhẹ hẳn, mặc dù bà biết, một Hoàng hậu không có hoàng tử thì tương lai nhất định sẽ gặp chuyện trắc trở, nhưng Vương Từ vẫn luôn nghĩ rằng mình cũng sẽ chẳng ngồi được ở ngôi vị hậu này quá lâu. Mười sáu năm qua, không phải bà không biết Hạ Triều đang mài mòn dần thế lực của Vương gia, thế nên bà cứ chờ, chờ đến ngày mà Hạ Triều truất ngôi hậu của mình.
Nhưng mà ngày này vẫn cứ chậm chạp không tới.
Vương Từ đang bị con gái nhắc nhớ lại chuyện xưa thì nghe thiếu nữ trong lòng hỏi:
Mẫu hậu, người có thích phụ hoàng không?
Vương Từ sửng sốt, vấn đề này bà chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng rất nhanh, bà lại nói thêm:
Phụ hoàng con là vua một nước, ta là hoàng hậu một nước, mấy thứ tình yêu này chúng ta đều không cần.
Nhưng mà, con lại cảm thấy thực ra cả phụ hoàng và mẫu hậu đều rất...
Tiểu nha đầu, hôm nay con tới tìm ta không phải là để bàn bạc chuyện của con hay sao?
Vương Từ cắt ngang lời Phong Quang, kéo cô ngồi xuống giường:
Rốt cuộc người có tên Tư Già kia có bản lĩnh gì mà lại có thể làm cho nữ nhi của ta một mực thích hắn thế, ta rất tò mò đấy.
Phong Quang rũ vai, vẻ mặt uể oải, chính chuyện của cô còn đang vô cùng phiền lòng, lấy đâu ra tâm tư mà đi quản chuyện của trưởng bối làm gì chứ?
Khéo léo từ chối lời mời ngủ lại một đêm tại Phượng Nghi Cung của mẫu hậu, Phong Quang chậm rãi đi dạo trên hành lang. Suốt đường đi, hoa cỏ bên đường bị cô vô ý thức làm hỏng không ít, bất kỳ ai nhìn cũng biết tâm tình của cô lúc này đang rất tệ. Đám cung nữ đều đứng cách xa cô năm bước, giữ khoảng cách mà đi theo, không ai dám quấy rầy tới cô.
Lúc này mà còn dám xông lên trước mặt cô thì chắc chỉ có Hạ Phong Tuyết, nam tử vừa mới được sắc phong Thái tử này.
Phong Quang.
Một giọng nói ôn hòa khiến Phong Quang phải ngẩng đầu lên, nhìn nam tử đi tới từ phía đối diện, cô chào:
Hoàng huynh.