• 6,568

Chương 597: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (60)


Ngón trỏ Hạ Phong Tuyết hơi cong lại, hắn búng mũi cô một cái:
Sắc mặt muội hình như không được ổn cho lắm. Sao vậy? Là ai to gan lớn mật dám làm cho công chúa điện hạ nhà chúng ta phiền não thế?



Còn chẳng phải do phụ hoàng...
Phong Quang đột nhiên nhớ ra vị hoàng huynh này là đồng minh của mình, lập tức lên án:
Người nói gì mà muốn giữ muội ở bên thêm mấy năm, thực ra là không muốn muội gả cho Tư Già mà thôi.



Có lẽ... Phụ hoàng thật sự muốn giữ Phong Quang lại mấy năm.



Còn lâu muội mới tin ấy, chỉ lừa được trẻ con.


Hạ Phong Tuyết buồn cười nói:
Phong Quang muốn gấp gáp gả cho Tư Già thế sao?



Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn!
Cô nói nghiêm túc, sau đó lại lâm vào rối rắm:
Muội đã đồng ý với Tư Già là sẽ không bắt huynh ấy chờ lâu. Thôi toi rồi, chẳng lẽ muội chỉ có thể lựa chọn đi trốn thôi ư...


Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp muốn gả đi như thế của cô, lần đầu tiên Hạ Phong Tuyết cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nhưng sau đó thấy cô lâm vào u sầu thì lương tâm liền trở nên bất an:
Phong Quang, thực ra...


Hắn chỉ nói được mấy tiếng này, sau đó lại chẳng nói thêm được gì nữa.

Phong Quang đợi cả nửa ngày cũng không thấy hắn nói tiếp đoạn sau thì kỳ quái:
Hoàng huynh, huynh muốn nói gì thế?



Ta đưa muội tới một nơi.
Hạ Phong Tuyết nắm lấy tay cô, xoay người kéo đi.

Tuy có nghi hoặc nhưng Phong Quang vẫn đi theo hắn. Qua vài phút, cô mới phát hiện hóa ra họ đang tới tẩm cung của hắn thì càng thêm khó hiểu:
Hoàng huynh, huynh dẫn muội tới đây làm gì chứ?



Phong Quang có nhận ra đây là cây gì không?
Hạ Phong Tuyết dẫn cô bước vào trong đình viện, đứng dưới một gốc cây lớn.

Chỉ vừa liếc mắt một cái là Phong Quang đã nhận ra ngay:
Đây là cây sơn trà. Muội nhớ rõ ràng là khi trước trong tẩm cung của hoàng huynh làm gì có cây sơn trà nào nhỉ...



Cái cây này là ta sai người mang tới đây trồng đấy, chờ mùa hè đến chắc sẽ ra rất nhiều quả.


Cô xoa khóe miệng không hề có nước miếng của mình, tỏ vẻ thèm nhỏ dãi:
Nhất định muội có thể ăn sạch quả của cái cây này.



Tất nhiên là phải để trái cây lại cho Phong Quang rồi.
Hạ Phong Tuyết khẽ cười, ánh mắt như một dòng suối mát lành và đầy thâm tình:
Phong Quang đã từng nói, sau này ta nên mua một căn biệt viện, trong sân trồng một cây sơn trà bốn mùa xanh tốt, lại cưới vợ sinh con, sung sướng cả đời.


Phong Quang sửng sốt hồi lâu:
Những lời này... sao hoàng huynh lại biết?



Nàng vẫn còn chưa hiểu ra sao?
Hắn tháo trâm phượng trên búi tóc của cô xuống, sau đó cài lên mái tóc cô một cây trâm vàng hình con bướm. Hắn nhìn trâm vàng gỡ xuống từ trên tóc cô, cười hỏi:
Chẳng phải Phong Quang đã sớm tặng cái này cho ta rồi sao?


Phong Quang nhìn thấy cái trâm hình con bướm giống hệt với cây trâm mà cô đã chọn mua trong tiệm trang sức lúc còn ở trong cảnh mộng thì cánh môi giật giật, hồi lâu mới dám cất giọng không dám tin tưởng:
Không... Sao có thể...



Chuyện không thể mà Phong Quang nói lại thật sự có thể đấy.



Không đúng! Nhất định là muội còn đang nằm mơ rồi!
Cô tự véo mình một cái, cảm thấy rất đau, nhưng thôi miên kia vốn không phải cảnh mộng bình thường, cô thấy đau cũng là chuyện dễ hiểu, cuối cùng hoảng hốt lùi về sau một bước:
Sao huynh có thể là Tư Già được chứ?



Ta thật sự là Tư Già.
Hạ Phong Tuyết cầm lấy tay cô kéo người vào trong ngực mình, phòng ngừa cô lại một lần nữa rời xa hắn:
Phong Quang, nàng nghe ta giải thích đi.


Cô muốn lắc đầu nói:
Ta không nghe, ta không nghe.
, sau đó khóc lóc định chạy đi, nhưng nhớ ra đây vốn là kịch bản chỉ dành cho nữ chủ thì cô lại nhịn lại. Nếu đã không thể chạy, cô liền vứt bỏ phong phạm thục nữ, hung tợn túm lấy cổ áo hắn, nói:
Khốn khiếp, tốt nhất huynh phải nói rõ ràng cho ta nghe!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.