Chương 646: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (43)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 751 chữ
- 2022-02-08 03:44:07
Phong Quang quyết định bỏ qua chuyện hắn gọi thẳng tên huý của Diêm Vương, hỏi sang chuyện khác:
Anh nói tôi giống với một người mà hắn quen, vậy người đó là gì của hắn?
Phản ứng đầu tiên của cô cũng là người tình, nhưng nhìn vẻ mặt lúc đó của Ngao Nghiệp, trừ kích động tưởng niệm ra, hình như không hề có cái gọi là ái mộ.
Cho dù người kia là gì của hắn, đều không liên quan đến cô.
Nại Hà nói:
Mấy ngày nay cô cứ tạm thời ở lại chỗ này đi, nhớ kỹ, hàng ngày qua giờ Tuất là cô phải ở trong nhà, không được ra ngoài.
Đây là quy định gì thế?
Đây là quy định ở chỗ tôi.
Nại Hà nói xong tiện tay chỉ một cái:
Căn phòng kia là của cô, nếu như không muốn tôi đuổi cô ra ngoài, tôi hy vọng cô có thể tuân thủ quy định của tôi.
Dứt lời, hắn liền đi vào phòng mình.
Chẳng hiểu ra sao cả…
Phong Quang lẩm bẩm mấy chữ, không chỉ là Nại Hà, ngay cả Mạnh Bà, còn có Diêm Vương… hình như người của cái địa phủ này ai cũng đều khó hiểu. Đầu tiên là cô mơ hồ bị Mạnh Bà kéo qua ở nhà bà ta, bây giờ lại mơ hồ đi đến nhà Nại Hà.
Suy nghĩ một chút, từ ngày đầu tiên đến địa phủ, chuyện gì của cô cũng bị những người này sắp xếp hết cả, cô làm ma đúng là cũng không tiêu sái nổi mà.
Phong Quang nghe theo sắp xếp của Nại Hà ở lại chỗ này, cũng tuân theo lời hắn nói, vừa đến giờ Tuất… cũng chính là lúc tám chín giờ tối là cô sẽ ở trong phòng mình không ra khỏi cửa. Nhưng Nại Hà quên một chuyện, cô sẽ mất ngủ, không dễ gì mới quen được giường của Mạnh Bà, bây giờ lại đổi phòng, cô vẫn chưa thích ứng.
Cho nên đến lúc rất khuya, khoảng chừng là mười một, mười hai giờ đêm, cô mới thiu thiu buồn ngủ, lúc sắp rơi vào trong mộng, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rất lớn.
Phong Quang giật mình tỉnh cả ngủ. Cô xuống giường thắp nến lên, định mở cửa ra nhưng lại nghĩ đến lời Nại Hà đã nói với cô, cô suy nghĩ một lát, cảm thấy mình vẫn phải nghe lời hắn mới đúng. Nếu hắn đã không cho cô ra ngoài, vậy cô không ra, nhưng không ra ngoài, cô vẫn có thể hỏi mà.
Nại Hà… anh có đó không?
Trong địa phủ đương nhiên không thể nào xuất hiện thứ như ăn trộm được, vậy người có thể phát ra âm thanh, cũng chỉ có Nại Hà.
Qua một lúc lâu, ngoài cửa mới truyền tới một giọng nói:
Tôi đây.
Anh sao thế?
Không cẩn thận đụng vào cái bàn.
Này, Nại Hà… anh đừng có lừa tôi…
Cô nghe thấy giọng hắn không đúng, không kiềm được đặt hai tay lên cửa:
Có phải anh gặp phải phiền phức gì không?
Không có…
Nại Hà lại nói:
Cô không được ra ngoài.
Hắn nói không cho cô ra ngoài, vậy cô nhất định phải ra ngoài!
Phong Quang quả quyết mở cửa ra, đồng thời với lúc cô mở cửa, tiếng đóng cửa cũng vang lên. Mượn sắc trời u ám ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy trước khi Nại Hà đóng cửa phòng lại, một cái đuôi rắn lướt qua mặt đất, mà cái bàn trong phòng khách cũng đã đổ sụp.
Chẳng lẽ là xà yêu đến rồi!!!?
Phong Quang không suy nghĩ được nhiều, chỉ cảm thấy nói không chừng Nại Hà bị xà yêu đánh lén bị thương. Cô chạy qua đó, cũng không biết lấy đâu ra sức giơ chân đạp bay cửa phòng ra, đồng thời hóa ra một thanh trường kiếm màu xanh lam u quang lẫm liệt trong tay, cô hét lớn:
Xà yêu to gan, còn không đến chịu chết đi!
Nói xong, nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, trường kiếm trong tay cô rơi xuống đất.
Một người đàn ông… chính xác mà nói, phải là một nam yêu, hắn co rúc ở góc tường, hình như là đau đớn khó chịu lắm. Đương nhiên không phải là Phong Quang dựa vào tu vi của mình mà nhìn ra hắn là yêu, mà là bởi vì nửa thân dưới của hắn là một cái đuôi rắn màu đen rất dài.