Chương 647: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (44)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 782 chữ
- 2022-02-08 03:44:07
Nại Hà?
Cô thăm dò gọi một tiếng
Hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhưng hai tay nắm chặt quần áo của mình, có thể nhìn thấy gân xanh nổi đầy trên cánh tay hắn, dường như hắn đang chịu đựng đau đớn khủng khiếp. Hắn nghiến răng nói:
Không phải tôi bảo cô không được ra ngoài rồi sao?
Phong Quang lần đầu tiên hắn dùng giọng lạnh như băng vậy dọa cho sợ hãi, cô không biết phải làm sao nên lui về phía sau một bước.
Nại Hà hơi khựng lại, sau đó cụp mắt xuống, trong hoàn cảnh mờ tối không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Hắn biết, cái bộ dạng này của mình… chỉ sợ là vừa đáng sợ vừa buồn nôn,
Tôi rất lo lắng cho anh… cho nên tôi mới ra ngoài, anh đừng tức giận.
Cô thận trọng đến gần hắn.
Hắn lại lần nữa ngước mắt lên, nhìn thấy cô bước từng bước lại gần, trong lòng không biết là cảm xúc gì, hắn lạnh lùng nói:
Đừng qua đây.
Anh… anh làm sao thế?
Phong Quang không biết phải làm sao đành dừng lại cách hắn ba bước chân.
Đừng qua đây… Tôi bây giờ rất đáng sợ.
Tôi từng nhìn thấy thứ đáng sợ hơn rồi, còn là anh đưa tôi đi xem nữa.
Cô nhớ lại con nữ quỷ đó, cũng nhớ lại mười tám tầng địa ngục, chỉ cảm thấy một màn trước mắt bây giờ thật sự là quá bình thường, cô chẳng hề có nửa điểm sợ hãi.
Cô thử đến gần hắn lần nữa, lần này hắn không mở miệng ngăn cản.
Cuối cùng, Phong Quang ngồi xổm ở trước mặt hắn, cũng nhìn rõ dáng vẻ lúc này của hắn. Trừ cái đuôi rắn kia ra, trên mặt hắn cũng xuất hiện hoa văn yêu quái màu xanh. Hoa văn này lan ra đến tận cổ hắn, biến mất sau lớp quần áo của hắn. Có thể tưởng tượng được, e rằng khắp người hắn đều nổi hoa văn, mà trong đôi mắt thường ngày đen nhánh như màn đêm của hắn giờ cũng biến thành con ngươi thẳng đứng màu xanh giống như mắt con rắn độc nấp trong bóng đêm, u ám mà xảo quyệt. Nếu như ai đó bị hắn nhìn chằm chằm thì sẽ giống như bị một con rắn kịch độc để mắt tới, có lẽ một giây tiếp theo sẽ đi đời nhà ma.
Người bình thường nhìn thấy vậy sẽ sợ hãi, Phong Quang cũng có chút sợ hãi theo bản năng, nhưng cô lại chú ý đến sắc mặt tái nhợt và mồ hôi lạnh trên trán hắn:
Nại Hà… bây giờ anh rất đau đớn, tôi phải làm thế nào mới có thể giúp được anh?
Nại Hà vốn dĩ tưởng cô nhìn mình lâu như vậy, có lẽ mở miệng sẽ là muốn hỏi hắn, tại sao hắn lại trở thành cái bộ dạng này, nhưng không ngờ, câu hỏi đầu tiên của cô lại là làm thế nào mới có thể giúp mình. Ánh mắt hắn khẽ động, chậm rãi nói:
Đây là trời phạt, không có cách nào cả.
Vậy anh chỉ có thể chịu đau như vậy hay sao?
Tôi đã quen rồi.
Từ khi hắn bảy tuổi, cứ qua bảy ngày là hắn lại phải trải qua một lần đau khổ như vậy. Loại đau khổ này, hắn thật sự đã quen rồi!
Phong Quang cau mày:
Vậy anh như thế… sẽ phải đau bao lâu?
Qua giờ Tý là sẽ ổn thôi.
Cảm giác xé rách lại lần nữa tấn công tới, hắn ghim chặt móng tay vào trong lòng bàn tay, cái đuôi rắn màu đen kia cũng không kiềm được từ từ chuyển động trên mặt đất, đánh nát vụn chiếc bàn trong phòng:
Cô đi đi… tôi sẽ khỏi rất nhanh thôi…
Anh ta sợ mình không khống chế được, sẽ không nhịn được mà làm cô bị thương.
Phong Quang nhìn bộ dạng chịu đựng đau đớn của hắn, đột nhiên nhớ đến cái ngày mình đánh rơi chiếc mặt nạ của Vân Tế. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, nắm tay hắn, nhắm chặt hai mắt lại, bắt đầu niệm chú thanh tâm. Đây là thuật pháp duy nhất cô học tử tế, bởi vì Chú thanh tâm không chỉ có thể thanh tâm tĩnh khí, cũng có thể giảm đau tiêu bệnh. Lúc còn bé sức khỏe cô không tốt, thường xuyên bị bệnh, tác dụng của chú này đối với cô mà nói càng lớn hơn.
Nại Hà nghe thấy cô dùng giọng nói trong trẻo niệm chú, hắn không nén nổi chầm chậm nắm lấy tay cô…