Chương 648: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (45)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 889 chữ
- 2022-02-08 03:44:07
Chú thanh tâm dù sao cũng là thuật pháp đạo gia, đối với yêu mà nói tác dụng không lớn, nhưng vẫn có tác dụng xoa dịu nhất định. Trong hoàn cảnh yên tĩnh, chỉ có giọng nói nhỏ xíu của cô vang lên, cứ như vậy cho đến giờ Tý.
Sự đau đớn của Nại Hà dần dần tan đi, mặt mũi cũng dãn ra rất nhiều, Phong Quang mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi:
Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?
Ừm…
Cô thở phào nhẹ nhõm, muốn buông tay ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy, cô ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, Nại Hà hỏi:
Tại sao phải giúp tôi?
Bởi vì… bởi vì anh cũng từng giúp tôi, không phải anh còn tốt bụng thu nhận tôi sao?
Cô nói không sai, nhưng hắn không hề hài lòng với đáp án này. Hắn siết chặt tay cô, hỏi lại lần nữa:
Đối với chuyện của tôi… cô không tò mò sao?
Tôi cảm thấy… anh sẽ không muốn nói.
Người bị trời phạt, phổ biến đều là con lai trong tam giới. Nếu như nói, trong tam giới mọi người đều xem thường nhau, vậy thì con lai chính là đối tượng bị cả tam giới cùng kỳ thị, ít nhất ở giới ma và yêu là như vậy. Bởi vì bọn họ coi trọng huyết thống thuần chủng, cho nên thời thơ ấu của con lai thường gặp phải những chuyện không được tốt lắm. Đây cũng là lý do bọn họ không muốn nhắc đến thân thế của mình.
Bình thường mặc dù nhìn cô tuỳ tiện cẩu thả, nhưng trên thực tế chuyện cô có thể suy nghĩ không hề ít chút nào.
Nại Hà nói:
Tôi là cô nhi bị vứt bỏ ở cầu Nại Hà, ba tôi là yêu, mẹ tôi là thần.
Cô kinh ngạc:
Thần?
Là thần, cho nên… tôi sẽ bị trời phạt nặng hơn.
Giọng Nại Hà dửng dưng, không nghe ra được chút oán trách, cũng không nghe ra chút oán hận nào:
Ngũ giác của tôi khuyết ba, đêm đến tôi sẽ biến thành bộ dạng người không ra người, yêu không ra yêu. Cứ qua bảy ngày… tôi sẽ bị đau đớn như cắn tim một lần.
Phong Quang nghe rồi đột nhiên không biết trong lòng có cảm giác gì:
Những thứ trời phạt này đối với anh mà nói căn bản không công bằng.
Trời phạt từ trước đến nay chưa từng có cái gọi là công bằng.
Nại Hà dùng giọng thản nhiên nói, lời nói ra càng khiến cho người ta kinh ngạc:
Cô có biết tại sao Mạnh Bà lại muốn làm mối cho cô và tôi như vậy không? Bởi vì trừ cô ra… tất cả mọi thứ có sinh mệnh chỉ cần chạm vào tôi đều sẽ tan thành mây khói, quỷ cũng như vậy.
Anh nói cái gì…
Cô hốt hoảng tựa như mình nghe nhầm rồi, bởi vì sự trừng phạt giống như vậy, cô chưa bao giờ đọc được trong sách, cũng chưa từng nghe sư phụ nhắc đến.
Nhìn vào con ngươi thẳng đứng màu xanh như giếng cổ không gợn sóng của Nại Hà, cô có cảm tưởng hắn đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình:
Cô độc cả đời, đây mới là sự trừng phạt thật sự của ông trời đối với tôi.
Vào rất lâu, rất lâu trước kia, Nại Hà chào đời, mẹ hắn rất nhanh vì sinh ra hắn mà chết đi, ba hắn cũng không thể tiếp nhận một đứa bé như vậy, vì thế để lại con ở bên cầu Nại Hà. Từ khi mở mắt Nại Hà đã có ký ức, hắn nghĩ ba hắn muốn hắn đầu thai chuyển thế lần nữa, nhưng người đàn ông đó chung quy vẫn không xuống tay được, vì vậy chỉ vứt bỏ hắn bên cầu, để cho hắn tự sinh tự diệt nơi ma khí quấy nhiễu này.
Là Mạnh Bà phát hiện ra hắn, đúng lúc Mạnh Bà muốn bế lấy hắn, hắn giơ tay ra chạm phải một con bướm đen, rất nhanh, con bướm đen đó đã hóa thành gió bụi, phiêu tán trong không khí. Nhưng Mạnh Bà vẫn nhặt hắn về, chỉ cần không tiếp xúc da thịt với hắn, vậy thì sẽ có thể bình yên vô sự sống yên ổn với nhau.
Nại Hà nhớ tới nhiều năm trước, lúc hắn vẫn còn là một đứa bé sơ sinh nằm trong biển hoa bỉ ngạn, hắn lại nhìn Phong Quang sắc mặt đang lộ vẻ xúc động, chợt cười khẽ một tiếng:
Phải chăng tôi đã khiến cô nhớ đến người đàn ông cô thích đó?
Vân Tế cũng là người bị trời phạt, năm trăm năm trước hắn nhìn một cái là nhận ra ngay.
Phong Quang còn đang không biết trả lời thế nào, đã nghe thấy hắn nói một câu:
Tôi không phải Vân Tế, tôi cũng sẽ không đối xử với em giống như hắn đã làm, cho nên…. tôi không cho phép em nhớ đến hắn lúc nhìn tôi.
Tôi…
Còn chưa nói hết một chữ, cô đã bị kéo lại, dựa cả người vào ngực hắn, cằm cô bị hắn cứng rắn nâng lên, ngay sau đó, một nụ hôn hung hăng ập đến.