Chương 651: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 771 chữ
- 2022-02-08 03:44:08
Chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của cô mà thôi, Nại Hà không chịu thừa nhận mình coi nó là thật, nhưng lại cứ nhớ mãi không quên đến tận bây giờ.
Phong Quang hỏi có phải là ngày đó hắn cố ý câu sai hồn cô không, hắn không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì cô nói không sai, hắn đúng là cố ý câu sai hồn.
Nại Hà trời sinh khuyết ba cảm giác, cho dù là màu sắc, hay là gương mặt người, hắn đều không có cách nào nhận ra cũng không có cách nào nhớ được. Hắn nhận người chỉ là dựa vào cảm giác người kia mang đến cho hắn mà thôi. Nhưng cô thì khác, ở trên cầu Nại Hà, lần đầu gặp cô, lúc cô nói ra câu nói to gan kia, hắn bỗng nhiên khó quên được gương mặt của cô. Nhưng khó quên cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, trời phạt sẽ không bởi vì một người mà dễ dàng thay đổi, dần dần hắn cũng quên mất cô gái đó trông như thế nào rồi, bao gồm cả khi đó, cô mặc quần áo màu gì, hắn cũng không nhớ.
Trong năm trăm năm này, thói quen của Nại Hà chính là đứng ở trong biển hoa bỉ ngạn, nhìn ngắm bướm đen nhẹ nhàng bay qua, nhìn đóa hoa màu đỏ nở rộ. Hắn thường xuyên suy nghĩ, rốt cuộc cô gái đó trông như thế nào?
Cho đến lúc hắn đi đến nhân gian câu hồn, vào lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang, hắn bỗng nhiên nhớ ra rồi, hóa ra trông cô ấy như thế này… Mang theo ý niệm đó, hắn trói cô về địa phủ.
Đây là chuyện bí mật nhất hắn giấu nơi đáy lòng, hắn chưa bao giờ nói với người khác. Nại Hà vẫn không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến cô gái này nhiều như vậy. Hắn chỉ biết trong những năm tháng tồn tại nơi đây, cô là người duy nhất khiến cho trái tim hắn không còn yên bình nữa.
Phong Quang thấy hắn không nói gì, dùng tay vỗ lên cái đuôi rắn quấn vòng quanh mình:
Nại Hà! Anh cố ý có đúng không?
Nại Hà động đậy đuôi rắn, kéo cơ thể cô vào trong lòng mình. Hắn vỗ về lưng cô, tuy không nói gì nhưng cái thái độ không nói lời nào này cũng không khác gì đang ngầm thừa nhận cả.
Khóe miệng Phong Quang giật giật, hóa ra cái đuôi rắn của hắn còn có tác dụng giam cầm cô. Trước đây cô luôn sợ mấy thứ như rắn rết, nhưng bây giờ thấy người đàn ông này dùng đuôi rắn quấn vòng quanh người mình, sao cô lại cảm thấy… cảm thấy hưng phấn như vậy nhỉ?
Cô sẽ không thừa nhận mình là một người có khẩu vị nặng nên bất mãn nói:
Anh quấn em chặt quá, em sắp không thở nổi rồi đây này!
Nại Hà khựng lại, cái đuôi từ từ thả lỏng ra, nhưng cũng chỉ là một chút xíu mà thôi.
Rốt cuộc anh muốn nhốt em như thế này đến lúc nào hả?
Bây giờ đã là một hai giờ sáng rồi.
Hắn sờ đỉnh đầu cô:
Buồn ngủ rồi à?
Phí lời! Anh cũng không nhìn xem đêm nay em phải chịu bao nhiêu kích thích?
Cũng không biết tại sao sau khi khôi phục lại ký ức, lại biết người đàn ông này thích mình, cô bỗng nhiên không sợ trời không sợ đất như vậy. Có lẽ đây chính là điều người khác thường nói, ỷ vào sự yêu thích của người khác mà có thể không chút kiêng nể gì.
Nại Hà vùi đầu vào cổ cô, còn giống như con rắn cọ cọ lên cổ cô:
Anh thích nhiệt độ trên người em.
Rắn là động vật máu lạnh, Nại Hà cũng là máu lạnh, cho nên nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn nhiều so với người bình thường. Phong Quang là ma, đương nhiên cũng sẽ không có nhiệt độ cơ thể, nhưng hắn giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô, đó là một loại nhiệt độ thoải mái.
Phong Quang bị hắn cọ đến ngứa ngáy, cô chỉ cảm thấy bây giờ hắn dùng cả tay cả đuôi quấn lấy mình, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà nhiệt huyết sôi trào hô một câu hình ảnh kích động lòng người!
Thật ra thì bản thân cô cũng cảm thấy như vậy…