Chương 650: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (47)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 818 chữ
- 2022-02-08 03:44:07
Liên quan đến chuyện hồi phục lại ký ức trước khi xuyên không, trong mắt Phong Quang, tất cả dường như đều đã sáng tỏ thông suốt hết. Cô không cần nghĩ quá nhiều, cô chỉ cần hiểu một chuyện là được rồi, đó chính là Nại Hà là người cô phải thích.
Cho dù giờ phút này cô vẫn dừng lại ở giai đoạn có thiện cảm với hắn, nhưng cô có lòng tin, chỉ cần mình cố gắng thêm một chút nữa thôi, cô sẽ thích người đàn ông này.
Bởi vì cô đột nhiên hôn mình, hô hấp của Nại Hà hơi khựng lại, sau giây lát cứng đờ người, hắn liền đặt tay lên gáy cô, đáp trả cô một nụ hôn càng ẩm ướt hơn.
Phong Quang đột nhiên nghĩ, mình không ghét nụ hôn của hắn, đây hình như là một điềm tốt.
Cuối cùng, khi hơi thở của cô trở nên gấp gáp thì nụ hôn này cuối cùng cũng dừng lại. Nại Hà khẽ vuốt ve hai má cô, khóe miệng ẩn hiện nụ cười như có như không. Hắn không hiểu vì sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng hắn bởi vì thái độ này của cô mà cảm thấy thỏa mãn.
Hai má Phong Quang đỏ bừng, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói:
Nại Hà… em cảm thấy chúng ta có thể thử trước xem sao.
Em muốn thử cả đời cũng không sao cả.
Tim cô lại đập hẫng một nhịp, không hiểu tại sao người đàn ông lần đầu gặp vẫn là một người thanh niên ba không, lại có thể hở ra là nói mấy lời lời âu yếm, cô đột nhiên hỏi:
Anh nói cho em biết, cái lần anh câu sai hồn em đó, có phải là anh cố ý không?
Bởi Hệ thống chủ đã giải tỏa ký ức của cô nên cô nhớ lại rất nhiều thứ, bao gồm cả chuyện năm trăm năm trước, sau khi cô bỏ mạng tới địa phủ đã chòng ghẹo một người đàn ông ở bên cầu Nại Hà.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách cô được, khi đó vì bù đắp ngọc trấn hải, cô bỏ mạng, hồn phách đi tới địa phủ. Lúc đó Mạnh Bà đau bụng đến tháng, người canh giữ ở trên cầu Nại Hà chính là Nại Hà.
Khi đó bởi vì Quân Dục, cô đã tâm tàn ý lạnh đối với tất cả mọi thứ, có thể nói là hoàn toàn phóng thích thiên tính. Vì vậy lúc thấy một người đàn ông đẹp trai đưa cho mình cốc nước Vong Xuyên, hơn nữa bởi vì lúc cô không cẩn thận mà chạm vào tay hắn, cơ thể hắn lại cứng ngắc đến tai cũng đỏ lên, cho nên cô mới có một chút hứng thú như vậy.
Còn nhớ lúc ấy, cô đã hỏi hắn thế này:
Công tử chưa từng chạm vào nữ nhân nào sao?
Lúc đó hắn yên lặng không nói gì, chỉ khẽ động đậy cái tay buông bên người, cái tay đó… là vừa bị cô chạm phải. Còn cô cũng là người đầu tiên hắn thật sự chạm vào.
Cô cười:
Thời này, nam nhân thuần khiết giống như huynh cũng không còn mấy người nữa.
Nàng nên đi đầu thai rồi.
Giọng nói của hắn giống như giếng cổ không một gợn sóng, rất bình thản.
Đúng vậy, ta nên đi đầu thai rồi.
Cô quay đầu nhìn về phương xa, nụ cười trên khóe môi như có như không.
Hắn vốn không nên nói nhiều, nhưng hắn lại vẫn nói một câu:
Nàng đang đợi người?
Đây vốn là một câu nghi vấn, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại phảng phất như một câu trần thuật.
Cô hào phóng thừa nhận:
Đúng, ta đang đợi người.
Nàng đang đợi ai?
Lần này, hắn dùng giọng nghi vấn.
Ta đang đợi… một nam nhân bạc tình.
Lúc nói ra hai chữ bạc tình, đến cô cũng không nhịn được mà bật cười:
Bạc tình cái gì chứ… đến chuyện hắn có thích ta hay không ta cũng không biết.
Người có thể đến nơi này, trừ quỷ sai ra thì chỉ có người chết thôi.
Ý chính là, cô không cần đợi thêm nữa.
Thiếu nữ cười lúm đồng tiền như hoa:
Đúng vậy, ta cũng không định đợi hắn, đợi hắn làm cái gì chứ? Ta lại không muốn đau lòng thêm một lần nữa.
Hắn lại nói:
Nàng nên đi đầu thai rồi.
Biết rồi, biết rồi, huynh không cần giục nữa.
Nhận lấy cốc nước Vong Xuyên kia, lúc đưa cốc đến bên miệng, cô lại cười hỏi:
Huynh có người mình thích chưa?
Chưa có.
Uống nước Vong Xuyên rồi, chuyện cũ trước kia sẽ giống như mây khói trôi qua, ta cũng sẽ quên người nam nhân đó. Huynh đẹp trai như vậy, đợi đến kiếp sau, ta gả cho huynh là được rồi.