Chương 657: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (54)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 758 chữ
- 2022-02-08 03:44:08
Trần Hải Đường lại nói mấy câu với Phong Quang, rồi cùng Đường Tiểu Nhạc rời đi.
Trước khi bọn họ đi, Phong Quang còn hỏi:
Vậy sau này hai người định làm thế nào? Dù sao….
Tôi biết cô muốn nói cái gì.
Trần Hải Đường nhìn Đường Tiểu Nhạc một cái, cười thoải mái nói với Phong Quang:
Thật ra thì sự khác biệt giữa người và ma đều là vì người mà khác biệt, cho dù Tiểu Nhạc là ma, chỉ cần cô ấy có thể luôn ở bên cạnh tôi, vậy cô ấy là người hay ma có cái gì khác nhau? Đợi đến tương lai tôi chết đi rồi, tôi cùng cô ấy đến địa phủ là được.
Phong Quang nhất thời không biết nên nói cái gì, cô suy nghĩ một chút, lấy một lá bùa ra đưa cho Trần Hải Đường:
Đây là bùa ẩn nấp, chỉ cần đeo nó thì quỷ sai sẽ không phát hiện ra tung tích của Đường Tiểu Nhạc. Tôi cũng không biết làm như vậy có đúng hay không… Tóm lại nếu hai người cảm thấy như bây giờ rất tốt, vậy tôi cũng chỉ có thể giúp hai người đến vậy thôi.
Cám ơn cô, Hạ Phong Quang.
Trần Hải Đường nhận lấy lá bùa, chân thành cảm ơn:
Sau này Hạ gia các cô có làm ăn phi pháp chỗ nào, tôi sẽ kêu ba tôi nhắm một mắt mở một mắt.
Nói xong, cô ta cùng Đường Tiểu Nhạc rời đi.
Khóe mắt Phong Quang giật giật, cái gì gọi là Hạ gia bọn họ có làm ăn phi pháp? Ba mẹ cô làm ăn từ trước đến nay đều sẽ không để lại cái đuôi cho người khác nắm biết không hả?
Đợi đã… nói như vậy hình như cũng không đúng.
Phong Quang còn đang xoắn xuýt ở đó, thình lình có một bàn tay giơ ra trước mặt, tiếng một người đàn ông đồng thời vang lên:
Lần này là vị sữa, ăn không?
Phong Quang nhìn hạt dưa trong lòng bàn tay người đàn ông, lại ngẩng đầu nhìn mặt hắn. Hắn vẫn mỉm cười như trước đây, vĩnh viễn đều là hoàn mỹ mê người như vậy.
Vẻ mặt cô bừng tỉnh trong phút chốc, cuối cùng cũng kéo khóe miệng lên:
Không cần đâu, gần đây tôi không thích ăn hạt dưa nữa.
Vậy sao?
Ý cười của Vân Tế nhuốm thêm chút đau khổ, hắn thu tay lại, chậm rãi nói:
Khoảng thời gian gần đây tôi về Ma giới, muốn tìm xem có cách nào có thể làm em tỉnh lại được không. Tôi rất xin lỗi vì đã bỏ lỡ thời gian em xuất viện.
Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng đã khỏe rồi.
Phong Quang nhún vai, trong thái độ tràn đầy ta đây rất ổn, cô cười nói:
Học trưởng Vân Tế, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.
Phong Quang… em nhất định phải dùng thái độ lạnh lùng như vậy nói chuyện với tôi sao?
Lạnh lùng? Có phải học trưởng nhầm rồi không, không phải trước kia là anh yêu cầu tôi gọi anh là học trưởng sao? Học trưởng lớn hơn tôi ba khóa, tôi gọi anh một tiếng học trưởng cũng không có gì không đúng.
Vân Tế cười khổ:
Em nói đúng.
Vậy không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.
Lúc cô sắp đi lướt qua vai hắn, cổ tay cô bị hắn nắm lại.
Ý cười trên môi Vân Tế rất mê người, nhưng cũng có thêm một loại sức hấp dẫn làm cho người khác cảm thấy đau lòng:
Phong Quang, em đang trách tôi, đúng không?
Không, tôi không trách anh, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, mỗi người đều chỉ có thể dựa vào bản năng mà đưa ra lựa chọn. Anh thích Yên Vũ, anh cứu em ấy cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Cô biểu hiện bản thân là người hiền lành, rất hiểu lòng người, cũng vô cùng rộng lượng, không thấy một phần so đo và bất mãn nào trong thái độ, đáng ra Vân Tế nên yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại càng cảm thấy buồn phiền trong lòng. Hắn siết chặt bàn tay đang nắm cổ tay cô:
Tôi phải làm như thế nào… em mới có thể tha thứ cho tôi?
Học trưởng không có lỗi với tôi thì tha thứ cái gì chứ?
Phong Quang cười, đồng thời cũng rút tay mình ra:
Học trưởng đừng nói đùa nữa.