• 6,566

Chương 675: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (10)


Thái Bạch Kim Tinh cười hiền từ:
Nếu Công chúa muốn đi dạo trong học viện thì lão phu có thể phái người dẫn Công chúa đi.



Thực ra... ta cảm thấy đi một mình thì thú vị hơn.
Phong Quang cười miễn cưỡng, cô đang nghĩ xem nên làm thế nào để chuyển đề tài sang cái tên Lưu Li. Rất nhanh, linh quang chợt lóe, cô nói vẻ tùy ý:
Gần đây ta muốn đổi tên cho thị nữ của ta là Lưu Li, nhưng mà nàng ta lại cảm thấy hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, ta sợ có tiên tử khác cũng có tên này nên không dám tùy tiện đổi tên nữa. Ta muốn hỏi viện trưởng một chút xem Thiên giới có người nào tên là Lưu Li không?



Cái tên Lưu Li này...
Thái Bạch Kim Tinh vuốt chòm râu hoa râm suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu:
Vào hơn một trăm năm trước, quả thực là có một tiểu tiên có tên gọi Lưu Li ở Thiên giới này.


Phong Quang truy vấn:
Hơn một trăm năm trước ư? Thế giờ nàng ta đâu rồi?



Chuyện này... Lưu Li vốn là hóa thân của một cái đèn Lưu Li, lúc vừa hóa thành hình người thì nàng ta đã xuống nhân gian, sau đó không về Thiên giới nữa. Có người nói nàng ta chạy trốn với một nam nhân ở nhân gian, không dám về Thiên giới, nhưng thiên binh thiên tướng hạ phàm bắt giữ nàng ta lại chẳng thể tìm được người, thế nên chuyện này cũng không giải quyết được gì.


Phong Quang nghe thấy thế thì trong lòng càng cảm thấy quái dị:
Ý của viện trưởng là hơn một trăm năm trước, sau khi hạ phàm thì Lưu Li tiên tử đã mất tích, chưa từng xuất hiện lại sao?



Đúng thế.
Thái Bạch Kim Tinh lại thở dài:
Người ta hay nói nhân gian nhiều nam nữ si tình, không ngờ ngay cả Thiên giới này của chúng ta cũng vậy. Thần tiên vì chuyện cảm tình mà lựa chọn sai lầm cũng không ít.


Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là mỉm cười:
Những lời này của viện trưởng... dường như rất cảm khái thì phải.



Công chúa không biết chứ, thần tiên trên Thiên giới có tuổi thọ dài hơn phàm nhân nhiều. Trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, nếu không có duyên tìm được người làm bạn thì số tiên nhân vì không chịu nổi tịch mịch mà tính cách xuất hiện vấn đề hoàn toàn không ít.


Thần tiên cũng không thể bất tử, nhưng tuổi thọ của bọn họ dài hơn phàm nhân rất nhiều. Một trăm năm ở nhân gian thực ra cũng chỉ bằng một năm ở Thiên giới mà thôi. Vạn vật có sinh và có tử, đây là quy luật của trời đất, cho dù là người hay là thần thì đều không thể phá vỡ quy luật này.

Phong Quang cũng không khỏi cảm thán sau khi nghe Thái Bạch Kim Tinh nói chuyện. Đúng lúc cô đang cảm thấy phiền muộn thì một nam nhân đi tới.

Nam nhân này có đôi mắt sáng ngời, lông mày lưỡi mác, dáng vẻ tiêu sái, giơ tay nhấc chân mang theo phong độ nhẹ nhàng, thấy thư phòng không chỉ có Thái Bạch Kim Tinh thì sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới chuyện chào hỏi:
Thì ra Công chúa cũng ở chỗ này.


Phong Quang nghi hoặc:
Ngươi là?



Để ta giới thiệu với công chúa.
Thái Bạch Kim Tinh bật cười, nói:
Đây là lão sư dạy kiếm thuật trong học viện của chúng ta, Thanh Nhai chân quân.


Thanh Nhai chân quân cười sang sảng:
Làm sao thế hả? Chẳng lẽ công chúa quên ta rồi hay sao? Lại còn phải để viện trưởng tự mình giới thiệu nữa.


Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu thở dài:
Thanh Nhai chân quân nói không sai, công chúa vì lần trước bị thương nên đã quên mất rất nhiều chuyện.



Cái gì? Có chuyện đó sao?
Thanh Nhai kinh ngạc:
Vậy công chúa có còn nhớ đã đồng ý sẽ đấu thử kiếm pháp với ta một lần không đấy?



Ta và ngươi đấu thử kiếm pháp ấy hả?



Công chúa đừng tin lời hắn.
Thái Bạch Kim Tinh cười ra tiếng:
Thanh Nhai chân quân thích nói đùa thế đây. Trước đây Công chúa ghét nhất là lén đấu võ, sao có thể đồng ý đấu với hắn chứ?


Thanh Nhai chân quân ngượng ngùng sờ cánh mũi:
Viện trưởng, ngài vội vàng vạch trần ta nhanh như thế làm gì chứ? Sớm đã nghe nói kiếm thuật của Công chúa rất cao siêu, ta cũng là người luyện kiếm, chẳng phải chỉ đang muốn thử một chút thôi hay sao?
Chương 605:

CUA ĐỔ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ ĐUÔI RẮN (3)

Lại là giấc mơ này.

Sau khi tỉnh dậy từ trong giấc mộng, Phong Quang ngồi ở trên giường bừng tỉnh trong chốc lát. Từ khi có ký ức cô luôn mơ thấy cùng một giấc mơ. Chỉ là khi mới bắt đầu, cảnh tượng trong giấc mơ giống như được che đậy bởi một tầng vải mỏng khiến cho người ta không nhìn rõ được, dần dần cảnh tượng ấy trở nên rõ ràng hơn, đến bây giờ dường như cô đã lờ mờ có thể nhìn thấy mặt người đàn ông đó rồi...

Thật ra sau khi tỉnh mộng, cô đều không nhớ rõ lắm đối với cảnh tượng trong giấc mơ, nhưng dù sao cũng đã mơ giấc mơ này nhiều năm như vậy rồi, chung quy cô vẫn có thể nhớ được tình tiết đại khái. Chính là một người phụ nữ vì người đàn ông mà chết, hình như người đàn ông này rất vô tình... Phong Quang đoán, có lẽ là lúc cô còn nhỏ cùng mẹ xem được bộ phim thần tượng ngược thân ngược tâm gì đó trên ti vi, một màn nữ chính chết này đã để lại bóng đen tâm lý cho cô, vì vậy cô mới cứ mơ mãi một giấc mơ này.

Mơ chung quy cũng chỉ là mơ, hiện thực vẫn là hiện thực, giống như nói bây giờ đã đến giờ cô phải đi học rồi.

Phong Quang thay quần áo ngủ rồi ra khỏi phòng, trong phòng khách có một cô gái có cùng gương mặt với cô đang ngồi trên sô pha, chỉ có điều cô ấy đã chuẩn bị xong tất cả, còn không vừa lòng cằn nhằn với Phong Quang:
Đại tiểu thư của em ơi, cuối cùng thì chị cũng chịu dậy rồi à, mau đi đánh răng rửa mặt đi, chúng ta sắp muộn học rồi!



Uhm...
Phong Quang đáp qua loa lấy lệ một tiếng rồi đi vào phòng đánh răng rửa mặt.

Cô gái ở trong phòng khách tên là Hạ Yên Vũ, là em gái sinh đôi của cô, nhưng bình thường nói ra người khác sẽ không tin. Bởi vì tính tình Yên Vũ chín chắn hơn nhiều, mà Phong Quang thì quá lơ đễnh. Trong cuộc sống cũng là Yên Vũ chăm sóc Phong Quang nhiều hơn, rõ ràng Yên Vũ mới là người giống hình ảnh một người chị gái nhất.

Phong Quang nghe nói như vậy thường không đồng tình, cô chỉ ra đời sớm hơn Yên Vũ năm phút mà thôi, phân biệt chị em gì chứ? Hơn nữa, ai quy định làm chị thì phải chín chắn, đoan trang?

Yên Vũ lại đang thúc giục ở ngoài cửa, Phong Quang chỉ có thể tăng nhanh tốc độ đánh răng rửa mặt, lại vội vội vàng vàng chải đầu, đeo cặp sách cùng Yên Vũ ra ngoài.

Năm nay cả hai người bọn họ đều thi đỗ trường đại học A nổi tiếng, trở thành sinh viên năm nhất đại học. Tuy nhiên, hai người họ không ở trong ký túc xá trường mà sống trong căn nhà ba mẹ đã mua ở gần trường học để hai người sống và tiện chăm sóc lẫn nhau. Hai chị em cũng chọn chuyên ngành giống nhau, vừa tới trường học báo danh, hai người bọn họ đã trở thành hoa khôi mới của khoa tiếng Trung. Rất nhiều học trưởng theo đuổi bọn họ, đáng tiếc là không có một ai có thể phân biệt được hai người, vậy nên mới thường xuyên xảy ra tình huống: có người kín đáo nhét thư tình gửi Yên Vũ cho Phong Quang, hoặc là kín đáo nhét thư tình gửi Phong Quang cho Yên Vũ. Lúng túng mấy lần, những học trưởng kia cũng có kinh nghiệm, mỗi lần gửi thư tình, mở đầu thư họ đều không viết tên, mà viết: Học muội Hạ thân mến.

Như vậy thì cho dù là đưa cho ai đều sẽ không sai. Đối với những nam sinh này, bình thường Phong Quang và Yên Vũ đều cười ha ha hai tiếng rồi trực tiếp ném thư vào trong thùng rác.

Đi vào sân trường, đôi chị em song sinh xinh xắn sẽ cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, cho nên bình thường Phong Quang và Yên Vũ đều quen chọn đi đường nhỏ đến tòa nhà dạy học, tránh những ánh mắt làm người ta khó chịu kia.

Phong Quang liếc Yên Vũ đang nghiêm túc đọc một quyển sách:
Này, chị nói này, em có thể đừng ham học như vậy được không hả? Sách có cái gì hay mà đọc chứ?



Tuần sau sẽ có bài kiểm tra môn Văn học cổ đại, đương nhiên phải tranh thủ thời gian học tập rồi. Em còn đang không hiểu điện thoại của chị có cái gì hay nữa kìa?
Yên Vũ cũng liếc cái điện thoại ở trong tay Phong Quang.

Lúc đi bộ thích xem cái gì đó, đây là một trong những điểm giống nhau của hai chị em.
Chương 676 CUA ĐỔ TIÊN SINH DẠY HỌC Ở THIÊN GIỚI (11)
"Công chúa mắc bệnh nặng mới khỏi, ngươi đừng có làm bậy." Thái Bạch Kim Tinh nói nửa đùa nửa cảnh cáo.

Thanh Nhai gãi đầu: "Rồi, rồi, rồi, là ta sai, lão già ông cứ yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ mà."

Thái Bạch Kim Tinh để lộ ra ánh mắt cao thâm khó dò: "Thanh Nhai chân quân biết là được rồi, nếu lỡ như Công chúa xảy ra chuyện gì thật, chỉ sợ dù lão phu có đi cầu tình thì Tô tiên sinh cũng sẽ liều mạng với ngài."

Sắc mặt Thanh Nhai chân quân trở nên cứng đờ, hơn nửa ngày cũng chẳng nói thêm được gì.

Phong Quang hết nhìn Thái Bạch Kim Tinh lại nhìn sang nam nhân tên Thanh Nhai kia, càng cảm thấy không khí rất kỳ quái.

Một lát sau, Thái Bạch Kim Tinh lại hỏi: "Thanh Nhai chân quân tới thư phòng của lão phu là có chuyện quan trọng gì sao?"

"Quả thực có việc." Thanh Nhai liếc nhìn Phong Quang một cái: "Có điều việc này... cũng có liên quan tới công chúa."

Phong Quang ngẩn ra: "Liên quan tới ta á?"

"Đúng thế, hiện tại ở vườn thuốc của Tô tiên sinh đang xảy ra chút chuyện..."

"Chuyện gì?" Phong Quang quýnh lên: "Chẳng lẽ huynh ấy bị trúng độc từ mấy cây cỏ độc do chính tay mình trồng à?"

Thai Nhai bị câu hỏi của cô chọc cho bật cười: "Không phải thế, là có một nữ đệ tử xông tới tận vườn thuốc của Tô tiên sinh... rồi thổ lộ với hắn trước mặt mọi người."

Phong Quang: "..."

"Khụ khụ..." Thái Bạch Kim Tinh ho khan vài tiếng rất thiếu chuyên nghiệp: "Loại chuyện này cứ ghi lỗi là được rồi, sao Thanh Nhai chân quân phải chạy tới tận nơi này của lão phu cáo trạng chứ?"

Hỏi thế này chẳng phải quá thừa thãi sao? Đương nhiên hắn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà!

Lời này không thể nói ra trước mặt Phong Quang được, Thanh Nhai cười xấu hổ: "Nữ đệ tử này quả thực không phải người bình thường. Nàng ta là biểu muội của Công chúa, là Bắc Minh Vũ, viên minh châu của Bắc Minh đại đế."

Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày: "Nói vậy... thì đúng là có hơi phiền phức rồi."

Bắc Minh tộc quanh năm sống ở Phương Bắc lạnh giá, quan hệ với Thần tộc không được tốt lắm. Nếu dùng một câu thích hợp để ví thì Thiên đế chính là Hoàng đế cao cao tại thượng, còn Bắc Minh chính là Phiên vương có thực lực mạnh mẽ. Càng quan trọng hơn, địa giới của Bắc Minh là nơi Thiên giới và Ma giới giao nhau, nếu Bắc Minh phản bội thì người của Ma giới có thể dễ dàng đánh thẳng vào Thiên giới.

Tuy nói hiện tại Thiên giới và Ma giới đã ký kết hiệp ước hòa bình, nhưng ở nơi tối tăm có sóng gió gì mãnh liệt thì cũng chẳng ai biết đâu mà lần được.

Thái Bạch Kim Tinh và Thanh Nhai chân quân đều nhìn về phía Phong Quang, cô bỗng nhiên cảm thấy áp lực như núi đè, đành phải cười gượng vài tiếng: "Hay là ta..."

Thanh Nhai nói: "Hay là công chúa tới xem một chút đi?"

Câu Phong Quang định nói là "hay là ta đi về trước" rốt cuộc không thể ra khỏi miệng nữa, cô liền gật đầu mạnh một cái, sau đó đi theo Thanh Nhai chân quân ra khỏi thư phòng của Thái Bạch Kim Tinh.

Trên đường đi, Thanh Nhai cúi đầu nhìn thiếu nữ thấp hơn mình không chỉ một cái đầu, phát ra lời cảm thán: "Thật sự rất khó tưởng tượng."

"Tưởng tượng cái gì?" Phong Quang ngẩng đầu hỏi, rõ ràng là chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.

"Rất khó tưởng tượng, năm đó công chúa chỉ dựa vào sức của mình mà có thể vá lại được vết rạn nứt của Thiên giới, cái này phải cần tu vi cao thâm thế nào mới có thể làm được chứ?" Cho dù có gặp Phong Quang bao nhiêu lần thì Thanh Nhai chân quân vẫn cứ luôn cảm khái như vậy. Thân mình thiếu nữ này mảnh mai như thế, sao có thể ngăn cản được khí cắn nuốt khi Thiên giới vỡ vụn chứ, không chỉ vá được vết nứt mà còn sống và trở về nữa.

Cô mới chỉ có một ngàn bảy trăm tuổi mà thôi, có thể có tu vi cao thâm như thế đã không còn đơn giản chỉ là thiên tài nữa rồi.

Phong Quang nghe mà hai mắt mờ mịt: "Vết nứt gì cơ? Ta lợi hại như thế cơ à?"
Chương 677 CUA ĐỔ TIÊN SINH DẠY HỌC Ở THIÊN GIỚI (12)
"Ôi xem ta này, ta đã quên là Công chúa đã quên hết những chuyện trước kia." Thanh Nhai bật cười trước sự dễ quên của bản thân, hắn nói: "Vào hơn một trăm năm trước, lúc đó ta tới tu hành ở địa vực Bắc Minh, không ở Thiên giới. Nghe nói năm đó tiên khí ở địa mạch Thiên giới thoát đi cực nhanh, khắp nơi trong thiên địa bắt đầu xuất hiện những vết rách, khí cắn nuốt có thể khiến tiên nhân tan thành tro bụi tràn vào. Chính công chúa điện hạ đã cầm kiếm vọt vào trong đám khí cắn nuốt màu đen đó, dùng tu vi của chính bản thân mình để bù lại chỗ tiên khí đã thoát ra khỏi Thiên giới, cũng vá lại toàn bộ vết rách trong không trung."

Phong Quang chẳng có một chút cảm giác chân thật nào: "Nghe ngươi nói thì... có vẻ ta đây rất lợi hại ấy chứ..."

"Ta cũng cảm thấy Công chúa rất lợi hại." Thanh Nhai lắc đầu cười khẽ: "Đúng là không thể tưởng tượng nổi, Công chúa còn nhỏ tuổi mà lại lợi hại đến mức ấy, chỉ hận lúc đó ta không ở Thiên giới nên không được thấy tư thế oai hùng của công chúa năm xưa."

Phong Quang cười: "Ngươi nói là chuyện đã xảy ra hơn trăm năm trước rồi, có muốn thấy cũng chẳng còn kịp nữa. Huống chi, theo như lời ngươi nói thì ta cũng căn bản không tưởng tượng ra được."

"Mất trí nhớ ấy mà... Đúng là một chuyện có thể khiến người ta đau đầu." Thanh Nhai cảm thán một câu: "Không chỉ Công chúa đâu, ta nghĩ chắc Tô tiên sinh cũng vô cùng khổ sở. Ta nhớ rõ năm đó khi ta còn ở Thiên giới đã từng có một lần gặp phải cảnh tượng Công chúa và Tô tiên sinh ở bên nhau, hai người dịu dàng tình tứ, thật sự khiến người ta phải hâm mộ. Mà nhắc tới cái này, hình như năm đó ta cũng chẳng coi chuyện tình thầy trò ra gì cả..."

"Ta hiểu mà, dù sao thì quan hệ giữa ta và huynh ấy cũng là đệ tử và lão sư..."

"Công chúa đừng lấy làm phiền lòng, ta nói lời này cũng không có ác ý gì hết."

"Ngươi yên tâm đi, ta không trách ngươi mà." Phong Quang cười nhẹ nhàng: "Nghĩ tới chuyện hôm nay hắn bị nữ đệ tử thổ lộ, có khi nữ đệ tử này học theo ta năm xưa ấy chứ."

"Có lý lắm... Ta còn nhớ rõ năm đó khi Công chúa cầu thân với Tô tiên sinh đã thi triển pháp thuật làm cho hoa hồng rơi đầy trong học viện ấy."

Phong Quang hoàn toàn không nghĩ lại có lúc mình lãng mạn như thế, nhưng rất nhanh, cô lại nhíu chặt mày: "Khoan đã... ngươi nói là ta cầu thân với hắn à?"

"Đúng thế, ta nhớ đó là một ngày rất trong lành, vì để xây dựng bầu không khí lãng mạn, mặt trời còn dừng lại một chút vào lúc hoàng hôn, cánh hoa hồng màu đỏ nhẹ nhàng bay xuống trong ánh chiều tà..." Thanh Nhai nhớ lại cảnh tượng năm đó, cuối cùng gật đầu khẳng định: "Công chúa điện hạ, quả nhiên người thật sự khiến ta phải bội phục đấy."

Phong Quang lặng lẽ quay đi, bất đắc dĩ đỡ trán. Tuy nói cô rất có khả năng làm ra loại chuyện này... nhưng hiện tại nghe được từ miệng người khác nói ra, sao cô cứ cảm thấy xấu hổ thế nhỉ?

"Công chúa, tới vườn thuốc rồi."

Phong Quang phục hồi lại tinh thần từ suy nghĩ đáng xấu hổ kia, trước mắt là một vườn đầy hoa cỏ, trong khung cảnh màu xanh mướt mát thỉnh thoảng được điểm xuyết bằng màu của những bông hoa khác, một cơn mưa hoa hồng đang trút xuống.

Cô không khỏi duỗi tay ra, một cánh hoa hồng rơi vào lòng bàn tay cô, tiếp theo đó, cô nghe thấy tiếng một thiếu nữ áo vàng hét cách đó không xa hét lên: "Tô Phạt, ta thích chàng! Không ai có thể thay đổi được chuyện ta thích chàng."

Mắt Phong Quang đột nhiên mở to hơn một phân, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khác, cũng là thời điểm hoàng hôn khi mặt trời sắp lặn, cũng là bầu trời đầy cánh hoa bay.

Một thiếu nữ đã nói một câu y như thế, nhưng khác là, người nói lời này không phải thiếu nữ áo vàng kia mà là một thiếu nữ mặc váy áo màu đỏ
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.