Chương 676: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (13)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 934 chữ
- 2022-02-08 03:44:10
Ánh mắt Tô Phạt lúc này đã lạnh tới cực điểm, nhưng sau khi hắn cảm nhận được hơi thở của những người khác thì lập tức xoay người lại, nhìn thấy Phong Quang đang đứng phát ngốc ra, sự lạnh lùng trong mắt hắn liền thay đổi. Khi hắn tới gần Phong Quang rồi, giống như mùa xuân đến, mặt đất trở nên ấm áp, trong mắt hắn cũng chỉ còn một mảnh dịu dàng.
Phong Quang, nàng đã tới rồi.
Hắn nắm lấy tay cô rất tự nhiên, hoàn toàn coi Thanh Nhai chân quân bên cạnh như không khí.
Thanh Nhai nhún vai. Người ta không thèm để ý tới hắn ta thì thôi vậy, dù sao hắn ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Phong Quang vẫn đang thất thần, nghe thấy Tô Phạt gọi mình thì mới hồi hồn, chớp mắt mờ mịt, ngơ ngẩn hỏi:
Tô Phạt... Trước kia... có phải ta cũng cầu thân với huynh như thế này không?
Đúng thế... Phong Quang, nàng nhớ ra rồi sao?
Ánh mắt hắn hơi lay động, không biết đang vui mừng hay lo lắng nữa.
Hình như ta... nhớ được một chút chuyện này.
Cho dù cô có nghĩ thế nào thì cũng chỉ nhớ lại được đúng một màn mưa hoa trong ánh hoàng hôn đó, cô đã hét lên:
Tô Phạt, ta muốn lấy huynh
, còn những cái khác thì cô thật sự không nhớ ra được.
Nhưng ít ra như vậy cũng đủ để cô xác nhận một chuyện, đó là trước đây, cô thực sự thích người đàn ông này, nhưng cũng vì xác định được điều đó nên cô càng thêm bối rối. Không biết tại sao trước kia mình lại lựa chọn ở bên Tô Phạt, chẳng lẽ... cô thật sự đã đổi mục tiêu công lược hay sao?
Trước kia, hình như đúng là cô đã từng có
tiền án
không hay ho về chuyện này rồi... Phong Quang quả thực không nhớ rõ lắm.
Thấy cô lại ngẩn người, Tô Phạt vuốt ve đỉnh đầu cô, ôn tồn an ủi:
Nghĩ không ra cũng không sao, Phong Quang đừng ép mình làm gì.
Ừm...
Này, Tô Phạt!
Bắc Minh Vũ đã đi tới, giống như Tô Phạt chẳng thèm để ý tới Thanh Nhai, nàng ta cũng hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Phong Quang,
Chàng không có gì đáp lại sự thổ lộ của ta à?
Vân Tước đứng cách đó không xa xách theo hộp đồ ăn đi tới sau lưng Phong Quang. Vì đã chứng kiến từ đầu tới cuối mọi chuyện nên nàng ta vội vàng giải thích với cô:
Công chúa đừng hiểu lầm cô gia, cô gia từ đầu tới cuối hoàn toàn không nói gì cả, chỉ có Quận chúa Bắc Minh đơn phương tình nguyện mà thôi!
Khí thế Bắc Minh Vũ bùng nổ bức người:
Cái con nha đầu thối này câm miệng ngay! Chuyện của bổn tiểu thư và Tô Phạt, ngươi quản được à?
Vân Tước quýnh lên:
Ngươi! Ngươi là đồ không biết xấu hổ! Công chúa của chúng ta là biểu tỷ của ngươi, cô gia là biểu tỷ phu của ngươi, sao ngươi có thể nói ra được chuyện không biết xấu hổ như thế chứ!
Ta theo đuổi tình yêu đích thực thì có gì sai à?
Tô Phạt nói:
Không sai.
Cô gia?
Vân Tước không dám tin đây là lời mà Tô Phạt có thể nói ra.
Phong Quang cũng nhìn Tô Phạt.
Tô Phạt hơi mỉm cười, nắm tay Phong Quang khẽ vuốt ve. Hắn không hề nhìn Bắc Minh Vũ mà chỉ nhìn chăm chăm vào Phong Quang, nói với vẻ dịu dàng thắm thiết:
Nhưng Quận chúa theo đuổi sai người rồi. Đời đời kiếp kiếp, ta đều sẽ chỉ theo Phong Quang. Thê tử của ta chỉ có Phong Quang, cũng chỉ có một mình Phong Quang là đủ rồi.
Những lời này khiến cho Bắc Minh Vũ chẳng thể nói thành lời về việc chấp nhận làm thiếp thất của hắn.
Nhưng nàng ta vẫn không cam lòng:
Tại sao chàng lại không thể tiếp nhận ta chứ? Chàng và Phong Quang đã lấy nhau hơn trăm năm nay rồi, tình cảm mới mẻ đã sớm chẳng còn gì. Nàng ta đã từng là đệ tử của chàng, ta cũng là đệ tử của chàng, lựa chọn ta không tốt hơn sao?
Quận chúa.
Tô Phạt nhìn về phía Bắc Minh Vũ và mỉm cười. Tuy hắn đang cười nhưng Phong Quang lại cảm thấy thật lạnh lùng:
Nhớ kỹ thân phận của người, đừng có làm ra bất kỳ chuyện thừa thãi nào.
Đôi mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu lòng người, sắc mặt Bắc Minh Vũ lập tức trắng bệch.
Tô Phạt thu lại tầm mắt, nói khẽ với Phong Quang:
Chúng ta về thôi.
Ừm...
Hắn nắm tay cô, nhanh chóng đi xa, Vân Tước đi theo phía sau bọn họ.
Đợi đến khi bóng dáng cả ba biến mất rồi, Thanh Nhai chân quân mới chậc lưỡi hai tiếng:
Nghĩ đâu ra cái cách này thế không biết? Đạp lên vảy ngược rồi kìa.
Ai cần ngươi lo!
Bắc Minh Vũ vừa rồi còn trầm mặc, giờ đối mặt với Thanh Nhai chân quân thì khí thế lại dâng lên.
Thanh Nhai chân quân híp mắt, dường như chẳng thèm để ý, nói:
Quận chúa, cô muốn dùng cách này để cứu người thì sớm muộn gì cũng bị hắn giết thôi.
Bắc Minh Vũ siết chặt góc váy, động tác nhỏ này đã để lộ ra việc, quả thực là nàng ta đang cực kỳ sợ hãi.