Chương 677: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (14)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 740 chữ
- 2022-02-08 03:44:11
Trên đường trở về, Tô Phạt nói muốn đưa Phong Quang đi dạo đây đó nên bảo Vân Tước về trước.
Tô Phạt vẫn nắm tay Phong Quang không buông, nhẹ giọng hỏi:
Lần này Phong Quang tới học viện là vì muốn thăm ta ư?
Phải...
Ánh mắt Phong Quang hơi mơ hồ, không dám nói mình tới để hỏi thăm về người tên Lưu Li kia.
Ánh mắt u ám sâu thẳm của hắn dường như có thêm một tia ánh sáng.
Ta rất vui.
Ta tới thăm huynh... là chuyện nên làm.
Thấy dáng vẻ vui sướng đó của hắn, cô thực sự không nói được ra sự thật là cô tới đó để hỏi thăm về Lưu Li.
Trước kia, ngày nào Phong Quang cũng tới học viện thăm ta. Phong Quang nói tính ta quá hiền, sợ sẽ bị người khác bắt nạt.
Nói đến đây, khóe môi hắn nở một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc:
Nhớ tới chuyện ta thường xuyên khiến Phong Quang phải lo lắng, đó là chuyện chưa được của ta. Hôm nay lại để Phong Quang thấy cảnh tượng này... ta thực xin lỗi.
Phong Quang vội vàng nói:
Chuyện này không liên quan tới huynh mà, là Quận chúa Bắc Minh đơn phương tình nguyện thôi.
Quận chúa... trước giờ luôn bất hòa với Phong Quang, nàng ta sẽ cố ý làm ra rất nhiều chuyện, ta cũng không thấy lạ, ta chỉ sợ Phong Quang sẽ vì thế mà hiểu lầm ta.
Không đâu... Huynh yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ tin tưởng huynh.
Lời này, đến Phong Quang cũng chẳng tin nổi.
Tô Phạt cười khẽ, đưa Phong Quang đi tới Đăng Thiên Lâu, từ nơi này nhìn xuống, có thể ngắm được hết phong cảnh của Thiên giới. Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống, đèn lồng ở các cung điện đều đã được thắp sáng, đưa mắt ra xa, chỉ thấy từng điểm sáng lấp lánh.
Trước kia Phong Quang rất thích tới nơi này, cảnh ở nơi này cực kỳ đẹp, dường như giơ tay là đã có thể chạm vào biển mây rồi.
Phong Quang ngắm cảnh đêm mỹ lệ, gật đầu nói:
Đúng là nơi này rất đẹp.
Nàng thích thì sau này ta sẽ thường xuyên đưa nàng tới đây.
Được...
Hắn duỗi tay muốn chạm vào mặt cô, Phong Quang nghiêng đầu tránh đi theo bản năng. Tay hắn cứng đờ, chậm rãi buông xuống, nhưng nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi vẫn không thay đổi,
Phong Quang, mấy ngày nữa là tới sinh thần của Thiên Hậu, nàng có muốn đi dự không?
Thiên Hậu? Ý huynh là... mẫu thân của ta ấy à?
Đúng thế.
Đương nhiên là ta phải đi rồi.
Sinh thần của mẫu thân cô, cô mà không tới dự thì bất hiếu quá.
Tô Phạt nói:
Vậy mấy ngày nữa, ta sẽ đưa nàng tới Thiên Cung.
Cô ngoan ngoãn gật đầu:
Được.
Nhưng đúng lúc này, Phong Quang lại cảm nhận được một hơi thở rất khác biệt. Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi thì nét mặt Tô Phạt đã lạnh xuống, hắn nói khẽ với Phong Quang:
Nàng chờ ta ở đây, ta sẽ quay lại nhanh thôi.
Có chuyện gì sao?
Cô túm lấy tay hắn theo bản năng.
Đừng lo lắng.
Sự lo lắng của cô khiến cho gương mặt hắn trở nên dịu dàng hơn hẳn. Hắn xoa đỉnh đầu cô, hơi khom lưng, cúi đầu ghé sát vào mặt cô, nhẹ giọng nói:
Ta đi một lát rồi về ngay, chờ ta ở đây.
Đầu óc cô bị sự mê hoặc làm cho choáng váng, chỉ có thể gật đầu một cách không tự chủ:
Được...
Cô vừa dứt lời, hắn lập tức biến mất ngay trước mặt.
Đến khi hơi thở nam tính mãnh liệt kia tan đi rồi, nhịp đập trái tim Phong Quang mới trở lại bình thường. Tuy cô cũng hơi tò mò không biết hơi thở lúc nãy là gì, cũng không biết tại sao Tô Phạt lại đột nhiên rời đi như thế, nhưng Phong Quang nhớ kỹ lời hắn nói, ngoan ngoãn đứng ở Đăng Thiên Lâu chờ hắn quay về.
Nhưng trên Đăng Thiên Lâu lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Một người đàn ông mặc trang phục màu đen bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Phong Quang, hắn nhìn về phía cô, nở một nụ cười rạng rỡ:
Chào buổi tối, đại di
() Đại di: Dì cả