• 6,566

Chương 697: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (34)


Chuyện xuống nhân gian cứ thế coi như là chốt.

Dựa theo quy củ, người trong Thiên giới không thể tùy tiện xuống nhân gian, trước khi xuống nhân gian thì phải xin thẻ bài ở chỗ Thái Thượng Lão Quân, chỉ sau khi Thái Thượng Lão Quân đồng ý thì mới được phép đi, còn người nào tự mình hạ phàm thì sẽ phải chịu hình phạt sét đánh.

Mà loại người như Tô Phạt, hắn muốn đưa Phong Quang hạ phàm, cho dù không tới chỗ Thái Thượng Lão Quân báo một tiếng thì cũng chẳng ai dám cản hắn.

Một đường thông suốt xuống được tới nhân gian, bước trên đường phố náo nhiệt, Phong Quang vẫn còn cảm thấy hơi mờ mịt. Bởi vì đã ở trên Thiên giới yên tĩnh quá lâu nên dường như cô cũng chưa thể quen ngay được với cảnh tượng náo nhiệt nơi này.

Tô Phạt mua một xâu kẹo hồ lô đưa cho cô, khóe mắt cong lên:
Giờ chỉ cho phép Phong Quang ăn một xâu kẹo hồ lô thôi nhé, nếu không nàng lại giống như lần trước, ăn nhiều quá rồi về kêu đau răng.



Lần trước?
Cô cắn một miếng kẹo hồ lô theo bản năng sau đó chớp mắt một cách khó hiểu:
Lần trước cái gì cơ?



Ta quên mất đấy, giờ Phong Quang đã không còn nhớ những chuyện trước đây nữa.
Hắn giơ tay ra, dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi vết đường dính trên khóe miệng cô:
Rất lâu trước kia, ta từng đưa Phong Quang tới con phố này dạo chơi. Khi đó, Phong Quang ầm ĩ muốn ăn kẹo hồ lô, ta không nhẫn tâm được với nàng nên cho nàng ăn tới bốn, năm xâu liền, cuối cùng lại nghe nàng kêu đau răng. Tuy ta đau lòng lắm nhưng vẫn rất muốn nói một câu nàng đúng là tự làm tự chịu.


Hắn nói với vẻ buồn cười, Phong Quang nghe xong cũng cười nhạt:
Ta cũng biết ta thích ăn vặt... đặc biệt là đồ ngọt... Đây là thói quen không thể nào thay đổi được.



Phong Quang không cần phải thay đổi, thích ăn gì thì cứ ăn cái đó thôi, đã có ta ở bên cạnh nàng giám sát rồi, chỉ cần không vượt quá mức độ thì Phong Quang muốn ăn gì cũng được hết.



Ta biết rồi... Không cần huynh giám sát, ta cũng sẽ không tra tấn răng của mình nữa.
Hiếm hoi lắm cô mới nói ra mấy lời bịt miệng người như thế, bởi vì cô khó chịu cách nói chuyện như đang nói với trẻ con của hắn.


Đúng rồi, nếu lúc đó lại đau răng nữa thì ta sẽ không giúp nàng đâu.
Tuy Tô Phạt nói thế nhưng vẫn cứ nắm lấy tay cô, dịu dàng nói tiếp:
Ta còn nhớ rõ là ở đằng trước có một quán trọ, chúng ta đã từng ở đó, giờ đã qua hơn trăm năm rồi, không biết nó có còn ở đó không nữa.



Hơn một trăm năm trước chúng ta đã tới nhân gian rồi sao?



Đúng, cũng có thể nói là trước đó nữa...
Sau đó, hắn chẳng nói gì, chỉ hơi rũ mắt để lộ ra sự trầm mặc.

Phong Quang nhìn hắn hồi lâu cũng chẳng thấy hắn nói nốt câu kia, không khỏi thắc mắc:
Sao huynh không nói nữa?


Tô Phạt cười:
Nhớ tới chúng ta ngày trước, bỗng nhiên thấy cảm khái.



Chúng ta ngày trước... Đúng rồi, ta nghe nói, trước kia ta là học trò ở học viện Thiên giới, mà huynh là lão sư ở đó.


Hắn gật đầu:
Đúng thế.



Chúng ta thật sự là sư đồ luyến (tình thầy trò) sao?



Sư đồ luyến... ừm, cái tên này nghe có vẻ chuẩn đấy.
Đầu tiên, Tô Phạt khẳng định ba chữ
sư đồ luyến
, sau đó nói tiếp:
Chúng ta đúng là sư đồ luyến.



Vậy huynh kể cho ta nghe đi, chúng ta đã ở bên nhau thế nào vậy?


Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau.


Đây là một chuyện xưa vô cùng thú vị.
Tô Phạt nhếch môi, nụ cười mê người này của hắn khiến cho không ít cô nương đang đi trên đường phải ngoái đầu lại nhìn, tuy nhiên hắn dường như chẳng hề nhận ra.

Nhưng Phong Quang lại chú ý tới chuyện đó, cô hừ trong lòng mấy tiếng, thầm nói quả nhiên người phàm là sinh vật chú trọng vẻ bề ngoài, mà thực ra, chính cô cũng là người hay chú ý tới vẻ bề ngoài...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.