• 6,566

Chương 720: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (58)



Buổi chiều tốt lành...
Tô Phạt nhìn Phong Quang đang thảnh thơi uống trà ở một bên, trong lòng thầm nghĩ mình chẳng tốt lành một chút nào cả.

Hắn bị bệnh nghiện sạch sẽ, còn là bệnh không nhẹ, cái này hoàn toàn có thể nhìn ra từ sở thích dùng những vật phẩm màu trắng của hắn. Nếu đổi lại là người khác, không chừng Tô Phạt đã đánh cho kẻ tự tìm đường chết đó hồn phi phách tán rồi, nhưng đây là Tiếu Tiếu, là Tiếu Tiếu mà Phong Quang yêu thương nhất.

Phong Quang kéo Tiếu Tiếu ra xa Tô Phạt một chút, sau đó vuốt đỉnh đầu con bé:
Đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lại ra chơi.



Vâng!
Tiếu Tiếu nở một nụ cười rạng rỡ, nhấc chân chạy biến.

Vì thế, lúc này, dưới gốc cây quế chỉ còn lại hai người Phong Quang và Tô Phạt.

Phong Quang ngồi xuống ghế đá, chậm rãi rót một chén trà. Tô Phạt ngồi đối diện với cô, nhìn dáng vẻ thì có lẽ hắn không định rời đi ngay.

Không khí giữa hai người nhất thời rơi vào yên tĩnh.

Một lát, sau khi Phong Quang uống xong chén trà, cuối cùng cô cũng nhìn thẳng vào Tô Phạt, hỏi:
Hôm nay huynh không phải tới học viện dạy học à?



Hôm nay ta không có giờ.
Khóe môi Tô Phạt khẽ nhếch lên:
Có thời gian ở bên Phong Quang cũng rất tốt mà.



Ta có cần huynh ở bên đâu.



Ta cần.
Tô Phạt nói, ánh mắt như hồ nước có thể khiến người ta ngẩn ngơ dễ như trở bàn tay.

Phong Quang chỉ nhìn một giây rồi rời mắt đi, hỏi với vẻ hờ hững:
Ta nghe nói gần đây Thái Bạch Kim Tinh đi tới nơi nào thì nơi đó đều gặp phải xui xẻo, có đúng thế không?



Hình như đúng đấy.
Tô Phạt đáp cực kỳ tùy ý.

Gần đây, quả thực Thái Bạch Kim Tinh xui xẻo đến tột cùng. Đi trên đường sẽ bị chậu hoa rơi trúng đầu, còn bị Hao Thiên Khuyển đuổi theo, vất vả lắm mới tới được học viện thì lại có tin tức thư phòng của ông ta bị cháy. Ông ta có cảm giác sâu sắc rằng thời vận mình không tốt nên mỗi ngày phải bấm đốt ngón tay rồi mới dám ra khỏi cửa, tuy tránh được chậu hoa nhưng xung quanh phòng đều sụp luôn xuống.

Giờ đây, mỗi lần Thái Bạch Kim Tinh tới học viện thì đều có thể nói là đánh cược cả sinh mạng của mình. Mấy ngày trước, khi lên triều, Thiên Đế còn khen ngợi tinh thần ngoan cường của ông ta nữa.

Phong Quang quét mắt nhìn bạch y của Tô Phạt giờ đã bị bùn bẩn trên người Tiếu Tiếu dính đầy, cô không khỏi cảm thấy tâm tình rất tốt, thế nên liền cười hỏi:
Tô Phạt, đã qua hơn một trăm năm rồi, chẳng lẽ huynh vẫn chưa chưa tìm được người nào làm huynh thấy hứng thú hơn ta hay sao?



Không hề.
Tô Phạt rũ mắt, hắn biết cô đang châm chọc mình, có điều cô hỏi gì thì hắn sẽ đáp lại cái đó.

Phong Quang cười:
Ta còn chưa tính sổ với huynh, huynh cầm tù ta bao nhiêu năm như thế, món nợ này nên tính thế nào đây?



Ta không hề cầm tù nàng.


Cô bật cười
ha ha
hai tiếng:
Chẳng lẽ ta cam tâm tình nguyện ở lại đây chắc?



Nàng vốn là của ta, ở bên cạnh ta cũng chẳng có gì là không hợp lý hết.


Hắn tỏ vẻ đương nhiên như thế khiến cô không khỏi trầm mặc một giây.

Lúc này Phong Quang chẳng muốn nói gì, vì thế cô lựa chọn im lặng.

Tô Phạt nhìn điểm tâm bày biện trên bàn:
Chẳng phải trước đây Phong Quang thích ăn bánh hoa quế nhất hay sao?



Chỉ là bây giờ ta không muốn ăn mà thôi.


Tô Phạt dịu dàng:
Phong Quang muốn ăn gì, ta đều làm được.


Phong Quang sửng sốt một chút, nhưng nghĩ tới việc quả thực người đàn ông này khá toàn năng thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc cả. Cô im lặng một chút rồi chợt hỏi:
Rốt cuộc huynh có tính toán gì?



Tính toán gì ư?
Tô Phạt cười:
Vào thời khắc Phong Quang quay về bên cạnh ta thì ta chẳng cần tính toán gì hết.


Một lần nữa, Phong Quang không biết phải nói gì, sau một lúc lâu cô mới nói thẳng ra:
Huynh không được làm ta mất trí nhớ nữa.



Chỉ cần...



Huynh yên tâm, ta rất rõ ràng, ta không phải đối thủ của huynh, cũng không thể thoát khỏi huynh, ta chỉ cần huynh hứa ba chuyện...


Tô Phạt cười hỏi:
Ba chuyện gì?



Thứ nhất, huynh không được lại làm ta mất đi trí nhớ nữa. Thứ hai, huynh không được làm tổn thương tới Tiếu Tiếu, thứ ba...
Cô suy nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp,
Chờ ngày nào đó ta chán ghét huynh, ta sẽ tự tay giết chết huynh.



Được.
Tô Phạt cười khẽ, hoàn toàn không có nửa phần do dự.

Trong lòng Phong Quang không khỏi âm thầm rên rỉ, kẻ điên quả nhiên vẫn là kẻ điên. Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn đối với mình, cô bỗng nhiên cảm thấy mất hết tự nhiên.

Khóe môi Tô Phạt lộ rõ vẻ tươi cười, hắn cứ lẳng lặng nhìn cô như thế, phảng phất như có thể nhìn tới lúc thiên hoang địa lão.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.