Chương 721: Ngoại truyện: tô phạt (1)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 800 chữ
- 2022-02-08 03:44:16
Một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua, bao lâu cũng không ai nhớ rõ nữa, tóm lại là Tiếu Tiếu đã trưởng thành, Thái Bạch Kim Tinh cũng đội trên đầu cái danh hiệu ngôi sao chổi.
Phong Quang bắt đầu cảm thấy khủng hoảng bất an. Cô bất an, Tô Phạt cảm nhận được rất rõ ràng. Nhưng Phong Quang không nói ra thì hắn cũng coi như không biết gì. Bình thường hắn và Phong Quang sống như thế nào thì vẫn cứ sống như thế.
Vào một ngày, trên đường khi Tô Phạt trở về nhà từ học viện, tiếng gió dường như mang tới một luồng tin tức khác biệt, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén. Cảnh sắc xung quanh đột nhiên tối đen như mực, sau một cái chớp mắt, hắn thấy mình xuất hiện trong một không gian màu trắng.
Tô Phạt.
Một người đàn ông đứng cách đó không xa chậm rãi tới gần hắn, áo blouse trắng làm tôn lên vóc dáng cao lớn của người đó, để lộ vẻ cao nhã và cấm dục. Trên gương mặt hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm của hắn ta xuất hiện một nụ cười mỉm tràn ngập phong tình mê người, nhưng điểm quan trọng nhất là gương mặt của kẻ này giống Tô Phạt y như đúc.
Đối mặt với tình huống không thể tưởng tượng được này, Tô Phạt lại vô cùng bình tĩnh, hắn cười hỏi:
Ngươi chính là ác linh tồn tại trong thân thể Phong Quang sao?
Đúng thế, Tô Phạt định nghĩa người này là ác linh. Tô Phạt có thân phận khủng cỡ nào chứ? Ngay khi tiếp xúc với Phong Quang, hắn đã cảm nhận được trong thân thể cô có một thứ không giống bình thường tồn tại. Tô Phạt không biết đó là gì, nhưng hắn luôn không thích những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, đặc biệt là trong thân thể Phong Quang. Hắn gọi thứ đó là ác linh, dù không hiểu rõ nhưng ít ra, muốn nó biến mất khỏi thân thể Phong Quang cũng rất đơn giản. Lần đầu tiên thay đổi thân thể cho Phong Quang, Tô Phạt đã làm được, có lẽ không thể khiến ác linh này biến mất hoàn toàn trong đầu cô, nhưng hắn có thể dùng phệ khí trong thân thể Phong Quang để trấn áp nó.
Nhìn đi, chẳng phải ác linh này đã an tĩnh một thời gian dài sao?
Người đàn ông kia nghe được cách xưng hô
ác linh
này thì cảm thấy rất thú vị, nhướng mày cười hỏi:
Vậy ta nên xưng hô với ngươi thế nào đây? Mr. Virus ư?
Virus?
Tô Phạt mờ mịt một chút, xem ra hắn hoàn toàn không hiểu biết chút nào về nghĩa của từ này.
Người đàn ông kia cười khẽ một tiếng:
Thì ra ngươi vẫn chưa có ý thức này.
Theo âm thanh của hắn, đôi mắt Tô Phạt đột nhiên trợn to một phân, hắn hoảng hốt nhận ra gì đó, cuối cùng chậm rãi giơ tay đỡ trán, khóe môi lộ ra một nụ cười giống hệt người đàn ông trước mắt mình, chậm rãi nói:
Chào ngài Lục.
Xem ra là ngươi đã nghĩ ra rồi.
Người đàn ông cười nói:
Mr. Virus.
Thì ra ngươi gọi ta là virus à?
Tô Phạt lắc đầu bật cười:
Đừng quên, ta là một bộ phận được tách ra ra từ ý thức của ngươi, nghiêm khắc mà nói, dường như chúng ta chính là một người.
Người đàn ông cười:
Ngươi sẽ thừa nhận ta và ngươi là cùng một người sao?
Đương nhiên là không rồi.
Tô Phạt lập tức phủ nhận. Hắn cũng như người được gọi là
ngài Lục
kia thôi, sẽ không thừa nhận mình và đối phương cùng là một thể thống nhất, Tô Phạt nói như thế cũng chỉ là nói cho có mà thôi.
Ngươi đã chiếm dụng đủ nhiều thời gian của ta rồi. Bây giờ, Phong Quang nên trở về bên cạnh ta.
Chiếm dụng?
Tô Phạt nhếch môi cười:
Ta cảm thấy ngươi đã nghĩ sai một chút rồi. Phong Quang vốn thuộc về ta, hình như ngươi dùng sai mất từ
chiếm dụng
rồi đấy.
Ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao?
Ta biết ngươi có thân phận gì, ta cũng biết thân phận của mình là gì, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thất bại, mà ta không phải. Cho dù ta có cầm tù Phong Quang bao nhiêu lần thì nàng vẫn sẽ trở lại bên cạnh ta, ta có vô số cơ hội làm lại. Còn ngươi... cũng chỉ là một gã đàn ông chui rúc trong một góc bệnh viện và ân hận một mình mà thôi.