• 6,566

Chương 791: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (15)


Một mình bước đi trên phố, đầu óc Phong Quang trống rỗng. Cô không biết mình nên nghĩ cái gì, cũng không biết nên suy nghĩ thế nào. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có câu nói kia của hắn lặp đi lặp lại tuần hoàn vô hạn, hắn đã có người mà mình yêu thích.

Một người qua đường bỗng nhiên đụng phải Phong Quang, thân mình cô lảo đảo lùi về sau một bước, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng và không bị ngã xuống đất.

Là một gã đàn ông mặt quắt tai dơi đụng vào cô, hình như là người tới từ bên ngoài nên hắn không nhận ra Phong Quang, khẩu âm cũng khác, hắn tức giận quát lên:
Đi đường không nhìn à? Chẳng lẽ ngươi là kẻ mù? Con cái nhà ai không biết, chẳng có giáo dưỡng gì hết.


Người đàn ông lại nhổ một bãi nước bọt, trừng mắt nhìn cô một cái rồi mới lại nhanh chóng đi xa.

Phong Quang bị mấy câu quát này làm cho tỉnh táo lại. Chờ đến khi cô nhận ra mình vừa bị người ta chửi mắng thì người đàn ông kia đã chẳng còn bóng dáng đâu nữa. Cô tức giận giậm chân, tự hỏi bản thân mình đã khi nào bị thiệt như thế đâu chứ?

Nhưng chẳng thấy người đâu cả, cô biết phải làm sao đây, đành nuốt cơn tức này xuống, Phong Quang quay người trở về Hạ phủ, trên đường trở về, liếc mắt lơ đãng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc là Ô Kỳ.

Bước chân Ô Kỳ không nhanh không chậm đi xuyên qua đám người, cũng chẳng rõ là muốn đi đâu. Phong Quang nghi hoặc, cô nhớ rõ, chẳng phải trước khi cô ra khỏi phủ thì nó vẫn còn đang ở trong Hạ phủ hay sao? Hơn nữa, nhìn vẻ mặt nó lúc này hình như đang lo lắng gì đó.

Phong Quang gọi Ô Kỳ một tiếng nhưng nó cũng không nghe thấy, không nghĩ nhiều, cô liền rảo bước đi theo.

Xuyên qua một ngõ nhỏ, Ô Kỳ đẩy một cánh cửa ra và bước vào. Ở đây là ngõ Ngô Đồng, là ngõ nghèo nhất tại huyện Đồng này, cũng là nhà của Ô Kỳ.

Phong Quang đi tới trước cửa ngôi nhà này, cô đang nghĩ liệu có phải Ô Kỳ vẫn còn nhớ tới chuyện mẹ mình qua đời nên muốn quay về thăm nhà không. Trong lúc cô còn đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì một âm thanh dễ nghe chợt vang lên ở sau lưng.


Phong Quang.


Nghe thấy giọng nói này, cô sửng sốt một chút, chờ đến khi thu hết lại vẻ mặt không thể tin tưởng được, cô mới chậm rãi xoay người, mỉm cười hỏi:
Thuật Phong, sao ngươi lại ở đây?



Ta đi theo Phong Quang tới đây.
Thuật Phong không hề biện bạch mà trả lời thẳng câu hỏi của cô.

Nhưng câu trả lời này lại làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn mà khựng ra giây lát:
Ngươi đi theo ta làm gì? Chẳng phải ngươi chưa từng rời khỏi Linh Lung trang hay sao?



Ta không yên tâm về ngươi.
Hắn đáp:
Nên mới đi theo tới đây.


Lại tới nữa rồi, tiếng tim đập gia tốc trong lồng ngực, Phong Quang nhìn hắn ngẩn ngơ:
Ta có đi lạc đâu chứ... sao ngươi phải lo lắng làm gì.



Bởi vì Phong Quang rời đi quá vội vàng.
Thuật Phong đi tới bên cạnh cô, đôi mắt sáng trong có ý cười đầy ôn hòa.

Trong ngõ nhỏ tối tăm này, chỉ có mình hắn mặc một thân màu trắng, càng hiện rõ vẻ không nhiễm thế tục.

Tâm tình Phong Quang nhất thời vô cùng phức tạp, nói như tự lẩm bẩm:
Ngươi đúng là tốt thật... Cũng đúng, ngươi dịu dàng như thế, tất nhiên tâm địa cũng sẽ rất tốt rồi.



Phong Quang hiểu lầm rồi, ta cũng không phải người tốt gì đâu.



Ừm...
Cô tùy ý đáp một tiếng.

Thuật Phong cảm thấy cô đáp cho có lệ nhưng cũng không để tâm lắm, hắn hơi khom lưng, giơ tay gạt mấy sợi tóc bị gió cuốn tung lên của cô, khẽ nói:
Ta đưa ngươi về.


Phong Quang nhất thời chìm đắm trong giọng nói mê người của hắn, đến khi cô phục hồi lại tinh thần thì tay đã nằm ở trong lòng bàn tay của hắn rồi.

Nhiệt độ cơ thể hắn rất lạnh, sự chênh lệch độ ấm giữa bàn tay to và bàn tay nhỏ giống như có một dòng điện chạy qua, bắt đầu từ chỗ tiếp xúc của hai bàn tay chạy thẳng đến trái tim cô, làm nó càng đập nhanh hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.