Chương 790: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (14)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 808 chữ
- 2022-02-08 03:44:24
Phong Quang.
Hắn rũ mắt nhìn cô, khóe mắt an tĩnh hơi cong lên, ý cười trong mắt hắn không hề làm người ta cảm thấy vui vẻ chút nào, hắn đáp:
Phong Quang nên phòng bị ta.
Tại sao...
Cô không hiểu, bởi vì trực giác của cô luôn rất mạnh. Cô không hề cảm nhận được một chút ác ý nào trên người hắn. Đây là một người đàn ông đơn thuần và đẹp đẽ, cô nghĩ thế.
Thuật Phong giơ tay lên, khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô, trong mắt hắn lộ ra cảm xúc mà người ta không hiểu nổi, y như một trận gió nhẹ không ai giữ được, cũng không thấy được, chỉ lướt qua rất nhanh, không khỏi khiến người ta ngơ ngẩn.
Bởi vì Phong Quang còn chưa hiểu gì về ta.
Hắn đáp, lại duỗi ngón tay thon dài xinh đẹp của mình ra ấn lên mũi cô một chút:
Hạ lão gia dạy Phong Quang không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, đúng không?
Cô lẩm bẩm:
Không thể trông mặt mà bắt hình dong... Chẳng lẽ ngươi còn ăn thịt ta được chắc.
Ta đúng là có ý tưởng đó.
Phong Quang ngước mắt lên, kinh ngạc.
Xem ra Phong Quang tin thật.
Hắn buồn cười nói tiếp:
Chỉ là nói đùa thôi, đừng cho là thật.
Trái tim đã nảy lên của Phong Quang liền rơi xuống, cô bĩu môi nói:
Câu nói đùa này chẳng vui chút nào.
Nếu Phong Quang không thích thì sau này ta sẽ không nói nữa.
Không hiểu tại sao, cho dù là lời nào, chỉ cần được nói ra từ miệng hắn thì cô đều có thể cảm nhận được ở trong đó là sủng nịnh và dung túng nồng đậm, tiếp theo, không nhịn được mà mặt mày đỏ ửng, trái tim đập thình thịch.
Có lẽ do hormone tuyến thận xông nên não khiến cho đầu óc u mê nên trước khi đầu óc có thể suy nghĩ, cô đã buột miệng hỏi một câu:
Ngươi có người yêu thích không?
Đề tài này dường như là cấm kỵ, bởi vì trong nháy mắt, không khí như bị đông cứng.
Hắn không nói gì, ý cười trong mắt cũng không còn tồn tại nữa.
Phong Quang thấy thật thấp thỏm, càng cảm thấy đột nhiên nóng nảy, bức thiết muốn biết đáp án của câu hỏi này.
Qua rất lâu sau đó, dường như dài cả một thế kỷ, lại dường như chỉ sau một cái chớp mắt, đôi mắt đen nhánh u tối của hắn bỗng nhiên có một tia sáng sáng rực lên, ý cười nhẹ nhàng cũng xuất hiện trở lại, hắn đáp:
Có.
Một chữ này chợt làm cô cảm nhận được hương vị của sự chua xót.
Bàn tay rũ bên người cô bất an túm chặt lấy góc váy:
Người mà ngươi thích... chắc nàng ấy rất xinh đẹp.
Đúng, nàng rất xinh đẹp.
Trong âm thanh khẽ khàng của Thuật Phong có nhiễm một chút hoài niệm hiếm có, xen vào đó là sự đau khổ triền miên đầy cô độc.
Cô bất an tới cực điểm, dùng âm thanh non nớt, thận trọng hỏi một câu:
Vậy nàng ấy... nàng ấy cũng ở đây ư?
Gió trong vườn đột nhiên như ngừng lại, âm thanh lá cây lao xao cũng ngừng theo.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, chỉ có giọng nói thanh nhã như gió của hắn:
Nàng chết rồi.
Phong Quang cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm.
Bởi vì người còn sống mãi mãi không thể vượt qua được người đã chết.
Loại tuyệt vọng này tới vừa bất ngờ vừa mãnh liệt, cô càng cảm nhận được sự khủng hoảng. Cánh môi Phong Quang giật giật, ngay cả lời an ủi cũng không nói được ra thành tiếng, chỉ vội vàng bỏ lại một câu:
Ta đã ra ngoài lâu rồi, cha sẽ sốt ruột, ta về đây.
Rồi chạy trối chết.
Cô dường như có chú ý, lại dường như không chú ý tới tầm mắt như có như không sau lưng kia, chỉ có thể đẩy nhanh bước chân, rời khỏi cái nơi mà mọi người đều trốn tránh mang tên Linh Lung trang này.
Đến tận khi ra khỏi cửa lớn rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cùng với đó là sự buồn bã trong lòng.
Cô có ảo giác bản thân mình còn chưa bắt đầu yêu đương đã thất tình rồi, ảo giác này tới quá bỡ ngỡ càng làm cho cô thấy khó chịu trong lòng. Người có tên Thuật Phong kia vốn dĩ chẳng có liên quan gì tới cô, cô chỉ cần an tĩnh chờ thêm mười năm, chờ đến khi cốt truyện bắt đầu, chờ người đàn ông tên Chu Hạnh kia là được rồi.
Nhưng có rất nhiều khi, mọi chuyện đều xảy ra không như người ta muốn.