Chương 789: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (13)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 778 chữ
- 2022-02-08 03:44:24
Công tử, nên uống thuốc rồi.
Một người đàn ông mặc y phục màu xanh bưng bát thuốc đi tới, mặt y chẳng có biểu cảm gì, sau khi nhìn thấy Phong Quang thì cũng chỉ là liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một lần mà thôi.
Phong Quang nhạy cảm phát hiện ra rằng, lần thứ hai khi người đàn ông này nhìn cô, y đã để lộ ra ý thù địch.
Tại sao lại có ý thù địch với cô chứ?
Cô không hiểu nổi, ở trong ấn tượng của cô, chắc chắn đây là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này. Dù sao thì y cũng khá là đẹp, khuôn mặt gần như hoàn mỹ không một khuyết điểm nào, chỉ vì y trầm mặc ít nói nên quanh người như được bao phủ một tầng băng sương làm cho người ta có cảm giác rất khó tới gần.
Nếu cô đã từng gặp qua người đàn ông này rồi thì chắc chắn sẽ không quên được.
Thích đại phu, đây là Phong Quang, thiên kim của Hạ phủ.
Thuật Phong lại nhìn về phía Phong Quang, nhẹ nhàng giới thiệu:
Đây là Thích đại phu, hắn là người chữa bệnh cho ta.
Thích đại phu?
Phong Quang hỏi người đàn ông kia:
Tên ngươi là Thích Viễn à?
Đúng thế.
Người đàn ông mặc y phục màu xanh đặt bát thuốc xuống bàn đá, lại cung kính lùi về sau một bước, ngoại trừ lúc đầu nhìn Phong Quang ra thì không còn nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Thuật Phong hỏi:
Phong Quang biết Thích đại phu ư?
Ta từng nghe cha ta nhắc qua... Nói hắn là thần y gì gì đó.
Cô bĩu môi:
Giờ gặp rồi lại thấy cũng chỉ có như thế mà thôi.
Nếu y thật sự được xưng là thần y chữa bệnh thì sao lại không thể chữa khỏi được bệnh cho Thuật Phong chứ?
Thích Viễn lạnh lùng đáp:
Thận hư sợ lạnh nhưng thân thể lại luôn bị nhiệt, lại còn kén ăn, chỉ sợ về già sẽ bị bệnh tật quấn thân.
Phong Quang khựng lại.
Thích Viễn cáo lui.
Giống như lúc tới nhanh nhẹn lưu loát, lúc y rời đi cũng không hề dây dưa một chút nào.
Chờ đến khi Thích Viễn đi xa rồi, Phong Quang mới phục hồi lại tinh thần, duỗi tay chỉ vào chính mình:
Y nói thận hư sợ lạnh nhưng cả người luôn bị nhiệt, về già sẽ bị bệnh tật quấn thân là nói... ta hả?
Phong Quang, y thuật của Thích đại phu ở thế gian này quả thực là hạng nhất hạng nhì đó.
Trên gương mặt Thuật Phong vẫn mang ý cười nhè nhẹ, đôi mắt như đá hắc diệu thấp thoáng vẻ hiền hòa.
Phong Quang khẽ cắn môi, không có lời nào để nói.
Nhớ đấy, sau này không được kén ăn nữa.
Ta có kén ăn gì đâu...
Chẳng qua cô chỉ lựa chọn ăn nhiều thịt để bồi bổ thân thể, ăn ít rau dưa thôi mà... À, hình như cũng không phải ăn ít mà cô hoàn toàn chẳng động đũa gắp rau bao giờ.
Cô thấy hơi chột dạ.
Thuật Phong lại nói:
Nếu Phong Quang muốn sống lâu trăm tuổi thì phải điều dưỡng cơ thể từ bây giờ đi.
Ưm...
Cô tùy tiện đáp lại một câu, ánh mắt mơ hồ, sau đó lại nói với vẻ bất mãn:
Nhưng cái gã Thích đại phu đó xấu tính lắm, ta không thích hắn.
Vậy ta sẽ bảo hắn sau này không xuất hiện trước mặt Phong Quang nữa.
Không được.
Phong Quang nói đầy vẻ hiểu chuyện:
Ngươi còn cần hắn chữa bệnh cơ mà, không thể quan hệ căng thẳng với hắn được, lỡ như hắn bỏ vào thuốc của ngươi mấy thứ vớ vẩn thì biết làm sao chứ hả?
Thích đại phu không phải người như thế.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu, lòng phòng người không thể không có được!
Nghĩ một chút, cảm thấy những lời này không nên được nói ra từ miệng một đứa trẻ sáu tuổi, cô lại bổ sung thêm một câu:
Cái này cha đã dạy cho ta đấy.
Hạ lão gia nói không sai.
Thuật Phong đáp:
Lòng phòng người không thể không có, Phong Quang cũng nên phòng bị ta một chút mới được.
Sao ngươi biết ta không phòng bị gì chứ?
Phong Quang cười hì hì nói.
Hắn nhẹ đáp:
Thế thì không còn gì tốt hơn.
Thấy hắn hơi có vẻ mất mát, cô vội vàng cầm lấy tay hắn, nói:
Ta nói đùa thôi mà, ngươi là người tốt, ta không cần phải phòng bị ngươi làm gì.