Chương 812: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (36)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 730 chữ
- 2022-02-08 08:13:30
Vừa quay về Hạ phủ, Hạ Triều cười tủm tỉm đưa cho Phong Quang một tấm thiệp, nói với cô rằng:
Thuật Phong công tử sẽ thành thân, Phong Quang, con có muốn cùng tới uống rượu mừng hay không?
A...
Vương Từ ngồi ở một bên chỉ cười lạnh một tiếng.
Phong Quang thì thào:
Ngay cả thiệp mời mà hắn còn gửi đi rồi...
Hạ Triều nói:
Cái này chẳng phải bình thường sao? Tháng sau thành thân, giờ phát thiệp mời cũng là rất đúng lúc mà.
Phong Quang nhìn chiếc thiệp cưới màu đỏ trong tay cha mình, yên lặng không nói gì.
Vương Từ đứng lên đi tới:
Phong Quang, tâm trạng con không vui à?
Mẹ...
Phong Quang nghẹn ngào mấy tiếng, ôm lấy mẹ mình khóc nấc lên:
Con thất tình...
Không khóc, không khóc.
Vương Từ vỗ lưng cô:
Tâm tư của con, mẹ hiểu cả.
Cứ ba ngày thì Phong Quang lại chạy tới Linh Lung trang tới hai lần, ai mà không nhìn ra tâm tư của cô chứ.
Phong Quang nức nở:
Con còn tưởng hắn cũng thích con... nhưng mà hắn lại sắp cưới vợ rồi.
Hạ Triều nói mát:
Tên Thuật Phong đó lớn hơn con nhiều như thế, con và hắn không ở bên nhau được là đúng.
Ông câm miệng cho ta!
Vương Từ hung tợn trừng mắt với Hạ Triều, lại nhỏ giọng nói với con gái:
Nam nhân trên đời này nhiều như thế, Phong Quang lại là cô gái tốt thế này, không thiếu một gã Thuật Phong đâu. Mẹ biết Phong Quang chỉ cần có thời gian là có thể thoát khỏi đoạn tình cảm này. Hay là thế này đi, mấy bữa nữa cha con sẽ phải tới Kinh thành để xử lý một chút chuyện làm ăn, con theo cha ra ngoài một chuyến giải sầu, được không nào?
Phong Quang nghĩ tới chuyện không lâu nữa là ngày vui của Thuật Phong, cô hoàn toàn không muốn trông thấy cảnh vui mừng đó, vừa khóc vừa gật đầu:
Vâng...
Lúc này Liên Tử cũng không nói muốn đi cùng với Phong Quang nữa, ánh mắt nàng ta trở nên ảm đạm, không biết đang nghĩ tới cái gì.
Những ngày sau đó, Phong Quang đều trốn trong phòng riêng của mình, không ra ngoài, cả người héo hon ủ rũ. Nửa tháng sau, Hạ Triều chính thức lên đường tới Kinh thành.
Ngồi trong xe ngựa, cho dù Hạ Triều có nói gì với Phong Quang thì cô cũng chẳng quan tâm ông. Hạ Triều buồn bực than vãn một câu xong cũng chẳng nói gì nữa, không khí trên xe dọc được quả thực khá trầm tĩnh.
Sau khi ra khỏi thành không lâu, xe ngựa xóc nảy một trận rồi dừng lại, đánh xe ở bên ngoài nói:
Lão gia, bánh xe rơi vào vũng lầy rồi.
Thì ra là ngày hôm qua trời đổ mưa to, đường ngoài thành đều trở nên gồ ghề, lầy lội.
Không còn cách nào khác, Phong Quang và Hạ Triều đành phải xuống xe, không ngờ lại đụng phải đoàn người Thư Cù đang từ ngoài thành trở về.
Hạ lão gia, Hạ tiểu thư.
Thư Cù chắp tay tiếp đón, sau lưng hắn ta là hai nha sai.
Hạ Triều cười đáp lễ:
Thư đại nhân.
Chín năm trước, sau khi Thư Cù báo cho Phong Quang về chuyện mẹ của Ô Kỳ thì cũng không ở lại huyện Đồng nữa mà tới nhà một thân thích xa ở tỉnh khác, thế nên từ sau đó Phong Quang cũng không nhìn thấy Thư Cù. Cho dù bọn họ có ở cùng huyện thành thì cũng chưa từng gặp lại, thế nên đây là lần đầu tiên sau chín năm, Phong Quang lại nhìn thấy Thư Cù.
Thư Cù chỉ nhìn thoáng qua Phong Quang một chút rồi lại nói với Hạ Triều:
Ta vừa mới đi tuần tra công tác thủy lợi về, Hạ lão gia gặp phải chuyện gì à?
Xe ngựa sa lầy, ta đang nghĩ cách để kéo nó ra.
Thì ra là thế.
Thư Cù nói với hai nha sai ở sau lưng mình:
Hai người các ngươi qua đó giúp một tay đi.
Vâng, đại nhân.
Đa tạ đại nhân.
Hạ Triều chắp tay.
Thư Cù cười nói:
Giúp người là niềm vui, chuyện nên làm thôi.
Phong Quang nghĩ thầm, cũng có phải ngươi bỏ sức ra đâu cơ chứ?