Chương 813: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (37)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 821 chữ
- 2022-02-08 08:13:30
Hạ Triều nói với Thư Cù vài câu rồi bảo Phong Quang đứng đợi tại chỗ, bản thân ông thì đi tới chỗ xe ngựa giúp một tay, vì thế lúc này chỉ có Phong Quang và Thư Cù là nhàn rỗi chẳng có việc gì làm.
Thư Cù đi tới bên người Phong Quang, tiêu sái mở quạt ra:
Nhiều năm không gặp, giờ Hạ tiểu thư đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, phong thái mê người rồi.
Bình thường.
Tâm tình cô không tốt nên chỉ đáp tùy ý cho có.
Thư Cù nhướng mày:
Hạ tiểu thư muốn đi theo Hạ lão gia tới đâu thế?
Kinh thành.
Xa như thế sao? Từ đây tới Kinh thành cũng phải mất mười ngày nửa tháng đấy, lặn lội đường xa. Ta nhớ hình như Hạ tiểu thư chưa bao giờ xa nhà đúng không?
Phong Quang vẫn nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái:
Ta đột nhiên muốn đi xa một chuyến, không được ư?
Ừm?
Thư Cù trầm ngâm một chút:
Chẳng lẽ... Hạ tiểu thư và Thuật Phong công tử cãi nhau à?
Nghe nhắc tới cái tên này, trái tim Phong Quang đau nhói:
Người khác vui vẻ vì hỉ sự, ta cãi nhau với hắn làm gì chứ?
Hỉ sự? Thuật Phong công tử thì có hỉ sự gì cơ?
Rốt cuộc cô cũng quay đầu nhìn hắn, nói thản nhiên:
Hắn muốn thành thân, ngươi nói xem là hỉ sự gì?
Chuyện này không thể nào đâu.
Thư Cù gần như là buột miệng thốt lên mấy tiếng này.
Chuyện này thì có gì mà không thể chứ?
Thư Cù bỗng nhiên không biết phải nói thế nào, trong lòng hắn ta rất rõ ràng, Thuật Phong sẽ không bao giờ thành thân với người khác, nhưng hắn ta lại không thể nào nói rõ cho cô hiểu được. Một hồi lâu sau, hắn mới lại hỏi:
Hạ tiểu thư muốn tới Kinh thành là vì muốn rời khỏi nơi thương tâm này ư?
Không biết nữa...
Cô rũ mắt xuống:
Ta chỉ biết là, ta không muốn nhìn thấy cảnh hắn thành thân.
Thấy dáng vẻ đau lòng khổ sở của cô, Thư Cù luôn tự xưng là người thương hoa tiếc ngọc nhất lập tức động lòng trắc ẩn. Cây quạt trong tay hắn ta không ngừng phe phẩy, giống hệt như nội tâm hắn ta đang không ngừng đấu tranh giãy giụa vậy.
Phong Quang ngơ ngẩn hỏi:
Giờ vẫn còn đang là mùa xuân, ngươi nóng như thế cơ à?
Bàn tay cầm quạt của Thư Cù khựng lại, hắn ta tạm dừng hồi lâu rồi mới mở miệng nói:
Hạ tiểu thư, có lẽ... cô có thể suy nghĩ tên của Thuật Phong công tử một chút xem có nghĩa là gì?
Cái đầu tiên mà Phong Quang nghĩ tới là tên hắn có một chữ Phong giống tên mình, có điều cái này thì có nghĩa gì đâu chứ?
Họ là của cha hắn, tên là do cha mẹ hắn đặt, có thể có ý nghĩa gì được chứ?
Thư Cù rất muốn dùng quạt gõ vào đầu Phong Quang, nhưng hắn còn chưa kịp thử thì Hạ Triều đã đi tới, hắn đành phải từ bỏ ý tưởng này.
Xe ngựa đã ổn rồi, Phong Quang, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.
Vâng...
Hạ Triều lại chắp tay với Thư Cù:
Thư đại nhân, chúng ta xin đi trước một bước.
Đi thong thả.
Thư Cù gật đầu.
Phong Quang và Hạ Triều lên xe, rất nhanh, chiếc xe ngựa lại bon bon chạy trên đường.
Thư Cù nhìn theo xe ngựa nghênh ngang rời đi, hắn ta lắc đầu thở dài.
Cách huyện Đồng càng ngày càng xa, trong lòng Phong Quang càng lúc càng thêm thấy bất an một cách khó hiểu. Cô vẫn luôn nghĩ tới câu hỏi của Thư Cù, cũng không nghĩ ra cái gì, thế nên cô hỏi Hạ Triều:
Cha, tên Thuật Phong có nghĩa là gì thế?
Hạ Triều khựng lại một giây:
Sao tự nhiên con lại hỏi cái này chứ?
Tự nhiên con thấy tò mò...
Họ là của cha, tên do cha mẹ đặt, còn có thể có ý nghĩa gì được?
Phong Quang im lặng.
Hạ Triều liếc nhìn con gái mình, lại thuận miệng nói thêm:
Nếu cố gắng muốn suy ý nghĩa ấy mà, thì chắc là chữ Phong cũng giống như một cơn gió tự do thôi.
Câu giải thích này hoàn toàn không có gì bắt bẻ.
Phong Quang lựa chọn im lặng chống đỡ.
Vào ngày thứ mười, rốt cuộc hai cha con cũng tới được Kinh thành. Ở Kinh thành, Hạ gia cũng có một mảnh đất. Lần này ra ngoài, Liên Tử không đi theo, Phong Quang cũng không mang theo nha hoàn hầu hạ nào khác. Cô cảm thấy chẳng sao hết, nhưng cha cô lại cảm thấy không ổn nên muốn tìm một nha hoàn tới hầu hạ cho cô.