Chương 815: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (39)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 805 chữ
- 2022-02-08 08:13:30
Ông lão trước mặt cô khoảng bảy, tám mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy ông ấy và Trịnh bá - quản gia của Hạ phủ giống nhau tới bảy, tám phần, chẳng qua là có thêm nhiều nếp nhăn do năm tháng mà thôi.
Ông lão run rẩy đáp:
Tiểu thư... người còn nhớ rõ lão nô, vậy chắc người cũng biết những năm đó ở Hạ phủ, lão nô cũng là tận chức tận trách, người đã chết bao nhiêu năm như thế, sao còn quay lại trần gian tìm lão nô làm gì?
Ngươi nói cho rõ.
Phong Quang lạnh mặt hỏi:
Nói ta đã chết nhiều năm như thế nghĩa là sao?
Tiểu thư...
Trịnh lão run rẩy không nói được một câu hoàn chỉnh.
Phong Quang nhìn xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập thì nghĩ nếu cứ dây dưa thế này cũng không phải cách hay, thế nên lại đi thêm vài bước tới trước mặt ông lão:
Ngươi nhìn ta cho rõ đi, ta không phải quỷ gì cả, nếu là quỷ thì ta còn có thể có bóng hay sao?
Bóng ư?
Trịnh lão đưa mắt nhìn, quả nhiên là thấy ngay bóng của cô ở phía sau, ông ta lại nghi hoặc.
Phong Quang cũng chẳng thèm bận tâm ông ta nghi hoặc hay không nghi hoặc, cô nói bằng giọng ra lệnh:
Tú Nhi, ta có mấy câu muốn hỏi gia gia của ngươi, mau đưa gia gia ngươi tới nhà ta đi.
Vâng... Tiểu thư.
Tú Nhi nửa lôi kéo nửa khuyên nhủ mới đưa được Trịnh lão tới tòa nhà của Hạ gia ở kinh thành.
Vào đại sảnh, Phong Quang lập tức hỏi:
Trịnh bá, tại sao ngươi lại nói ta là quỷ chứ?
Tiểu thư... Tiểu thư không phải quỷ sao? Chẳng lẽ ta nhận sai người rồi?
Ông lão cẩn thận hỏi:
Nhưng mà... nhưng mà khuôn mặt cô rất giống với khuôn mặt tiểu thư của nhà chúng ta mà?
Ôi trời ơi, gia gia à, tiểu thư đương nhiên là người rồi.
Tú Nhi không mơ hồ như gia gia nhà mình, nàng ta nói:
Gia gia có gì thì nói hết ra đi, tại sao ông lại gọi tiểu thư là quỷ chứ?
Rốt cuộc ông lão cũng lấy lại được bình tĩnh. Ông ta nhìn chằm chằm Phong Quang hồi lâu, cảm xúc dần bình ổn lại, lúc này mới chậm rãi nói:
Tiểu thư... Đừng trách ta quá mức kích động, thật sự khuôn mặt này của cô thật sự giống hệt với tiểu thư của Hạ phủ cách đây bốn mươi năm. Bốn mươi năm trước, ta vẫn còn đang làm việc ở Hạ phủ tại huyện Đồng...
Câu chuyện xảy ra cách đây vài thập niên dần dần được ông lão kể ra, theo từng câu nói của ông ta, tầng sa mỏng che phủ trong trí nhớ của cô cũng đột nhiên bị xé rách.
…
Hơn bốn mươi năm trước, Hạ phủ tại huyện Đồng.
Đang là ban đêm, thiên kim của Hạ phủ đột nhiên bị một tên trộm bắt trói lại, chuyện này lập tức kinh động tới nha môn, nữ bộ khoái duy nhất của nha môn lúc bấy giờ là Trần Hồng Đậu chủ động xin đi tróc nã tên tội phạm, mang theo một đám người tới bắt trộm. Mà nguyên nhân tên trộm kia bắt trói thiên kim của Hạ phủ chỉ vì mỗi khi đến một chỗ nào đó, hắn ta sẽ lấy đi bảo bối quý giá nhất của nhà giàu nhất nơi đó. Mà ở Hạ gia, thứ bảo bối này chính là tiểu thư duy nhất, huống chi tiểu thư Hạ gia này còn nổi tiếng là mỹ nhân nữa.
Tên trộm này cũng là một kẻ phong lưu, nghe nói mỗi bảo bối bị hắn ta trộm đi, sau khi hắn ta chơi chán sẽ lại trả về. Nếu là vàng bạc ngọc thạch thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay thì khác, người hắn ta trộm đi lại là một người, còn là một hoàng hoa khuê nữ nữa.
Hắn ta đã gây ra vô số vụ án, chưa bao giờ thất thủ, đáng tiếc lần này hắn ta lại tính sai, bởi vì bị quan phủ đuổi bắt nên hắn ta không thể không trốn vào một thôn trang. Sau đó, hắn ta gặp được một người trong thôn trang ấy.
Còn thiếu nữ bị tên trộm bắt trói vừa nhìn thấy nam nhân đó thì mắt đã sáng lên.
Một nam nhân mặc đồ trắng, xuất trần và phiêu dật, khi thấy có người tới, thần sắc hắn không có một chút hoang mang, thậm chí còn nhàn nhã tự rót cho mình một ly trà, cười hỏi:
Người tới là khách, công tử có muốn cùng ta uống một chén không?