• 6,566

Chương 816: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (40)


Ban đầu, tên trộm bị khí thế bình thản và cao quý, ưu nhã của nam nhân đó làm cho kinh hãi, nhưng sau khi nhìn thấy hắn đang ngồi trên xe lăn thì lại cười hỏi:
Công tử là ai? Huyện Đồng này vốn rất nhỏ, vậy mà ta chưa từng nghe qua danh tiếng của công tử.



Tại hạ cũng chỉ là một bá tánh bình dân mà thôi, không có danh phận gì cả.



Thế sao?
Tên trộm kéo theo dây thừng đang trói thiếu nữ, đi tới và ngồi xuống. Hắn ta nâng chung trà lên, ra vẻ phong nhã nhấp một ngụm,
Một ly trà thật ngon.


Hắn ta cũng không hề lo sợ trong trà bị bỏ thuốc, bởi vì nếu bị bỏ thuốc, người đã bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ như hắn ta sao có thể không ngửi ra được chứ.

Bạch y công tử nhìn cô nương bị hắn ta trói hai tay lại, tùy ý nói:
Hành động này của công tử hình như rất không thỏa đáng.



Có gì không thỏa đáng chứ? Ngươi thương hoa tiếc ngọc à?
Tên trộm cười tà tứ,
Nàng là chiến lợi phẩm của ta, ta có quyền đối xử với nàng ta kiểu gì cũng được. Có điều... Chậc chậc, nhìn nàng quả thực cũng rất dễ khiến người ta nổi lòng thương xót.


Phong Quang tránh khỏi bàn tay dơ bẩn của hắn, hung tợn mắng:
Ngươi thử chạm vào ta một chút thử xem?



Ồ? Thử xem thì thế nào nào? Nàng còn có thể đe dọa ta được chắc?
Tên trộm đứng lên, tỏ vẻ rất có hứng thú với quả ớt cay nhỏ này.

Phong Quang hừ một tiếng:
Ngươi có biết vị bạch y công tử này là gì của ta không?


Tên trộm quay đầu nhìn nam nhân mặc đồ trắng kia. Nam nhân kia cũng buông chén trà xuống, tầm mắt dừng trên người cô, dường như cũng đang mong chờ đáp án mà cô nói ra.

Thế nên, tên trộm lại hỏi:
Hắn là gì của nàng nào?



Hắn là vị hôn phu của ta.



Hạ tiểu thư, nàng đang kể chuyện cười đấy à?
Tên trộm bật cười:
Ta đã điều tra rồi, vị hôn phu của nàng tên là Dương Kiếp, là một tên khám nghiệm tử thi.



Vậy hẳn ngươi cũng biết, Dương Kiếp không thích ta, ta cũng không thích hắn.
Phong Quang trả lời:
Ta và hắn sắp giải trừ hôn ước rồi, ta sẽ gả cho nam nhân này.


Tên trộm bị lời nói to gan lớn mật của cô dọa cho sững sờ:
Sao hả, nàng đối với hắn nhất kiến chung tình à? Tuy nói hắn quả thực có bề ngoài không tồi, nhưng hắn là một kẻ tàn phế...



Đừng có nghĩ ta là người cổ hủ như thế, nhất kiến chung tình chính chỉ là bề ngoài thôi, cách đây nhiều năm trước, thầy bói nói năm ta mười sáu tuổi thì vận đào hoa của ta sẽ đến, ta đã đợi hắn mười sáu năm rồi.


Tên trộm cạn lời, lý do này của cô còn chẳng thuyết phục bằng câu nhất kiến chung tình.


Chàng sẽ cứu ta, đúng không?
Phong Quang hướng về phía bạch y công tử vẫn im lặng từ đầu tới cuối khẽ nháy mắt,
Chàng chính là tướng công tương lai của ta, nếu chàng không cứu ta thì chàng sẽ mất đi một nàng dâu đấy.



Hình như cô nương không lấy ra được bằng chứng nào chứng minh...
Công tử kia tạm dừng một chút, cười nói:
Nàng là nàng dâu tương lai của ta.


Bỗng nhiên, cô cong lưng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn với tốc độ nhanh như chớp giật, hắn khựng lại khi cảm thấy môi mình bị một mảnh mềm mại bao phủ.

Cô cười hì hì nói:
Chàng xem đi, loại chuyện như thế, ngoại trừ giữa phu thê ra thì còn có thể do ai làm với ai được chứ?


Dáng vẻ đắc ý này chẳng khác nào một nữ lưu manh.

Động tác vừa rồi của cô quá mức bất ngờ, mà cô cũng không có võ công, quả thực yếu ớt tới mức có thể chết sau một cái tát, vì thế cũng chẳng có ai phòng bị cô, không ngờ rằng sẽ bị cô lợi dụng sơ hở như vậy.

Tên trộm đang cầm chặt dây thừng cũng chẳng phản ứng lại được, sau một lúc hắn ta mới lấy lại được tinh thần. Không ngờ rằng người mình bắt trộm đi lại là một thiếu nữ điên khùng như thế, hắn ta không khỏi giật nhẹ dây thừng:
Nàng tưởng rằng người ta sẽ nghe nàng nói lung tung bậy bạ chắc...



Lời mà vị cô nương này nói... đúng là rất có lý.
Công tử áo trắng hơi mỉm cười, thành công cắt ngang lời tên trộm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.