Chương 836: Ngoại truyện: chu hạnh (2)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 749 chữ
- 2022-02-08 08:13:32
Hạ Phong Quang.
Cô cười, khóe mắt cong lên giống như trăng non vô cùng đáng yêu:
Tên ta là Hạ Phong Quang.
Phong Quang...
Hắn khẽ đọc lại cái tên này, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, điều này khiến cho vẻ mặt ôn hòa của hắn hơi cứng lại.
Phong Quang hơi khom lưng, cúi đầu nhìn hắn:
Ta đã nói cho ngươi biết tên của ta rồi, vậy còn ngươi? Tên ngươi là gì?
Thiếu niên phục hồi lại tinh thần:
Ta họ Chu, tên chỉ có một chữ Hạnh.
Chu tiểu công tử.
Hắn nói:
Ngươi có thể gọi ta là A Hạnh.
Cô nghi hoặc:
Sao? Chẳng phải ngươi vừa mới nói với một tiểu cô nương là nam nữ hữu biệt hay sao, không nên gọi ngươi là A Hạnh cơ mà?
Những người khác không thể, nhưng ngươi có thể.
Trên gương mặt đẹp như tranh của Chu Hạnh cất giấu sự dịu dàng:
Đây là kẹo hồ lô của ngươi.
Phong Quang nhận lấy kẹo hồ lô, cô cũng không vội vàng ăn ngay mà lại nói tiếp:
Hình như ta nhớ là... ngươi vừa mới nói ngươi không thích nữ nhi ăn đồ ngọt cơ mà.
Ta không chán ghét ngươi.
Thế thì thật vinh hạnh cho ta...
Trên gương mặt cô nở rộ một nụ cười, chớp mắt mấy cái, lại dùng ngữ khí lấy lòng nói với hắn:
Ta ra ngoài không mang theo tiền, nếu A Hạnh có tiền, liệu có thể...
Hắn nói thẳng:
Không thể.
Ta còn chưa nói là có thể gì cơ mà.
Mỗi lần chỉ có thể ăn một xâu kẹo hồ lô.
Đôi mắt cười của thiếu niên như có ma lực nhìn xuyên thấu, tuy cô chưa nói hết nhưng hắn cũng đã biết ngay được là cô muốn nói gì rồi.
Phong Quang lại tỏ vẻ tội nghiệp, nói:
Sau này ta sẽ trả lại tiền cho ngươi mà.
Ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng của ngươi.
Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, sao ngươi lại quan tâm ta như thế?
Đã là bèo nước gặp nhau, sao ngươi lại nhận xâu hồ lô của ta chứ?
Phong Quang ngẫm nghĩ một chút, quả thực không có cách nào để phản bác. Cô đột nhiên vươn ngón trỏ ra, chọc lên gương mặt hắn, cười vui vẻ:
Trẻ con mà thật lắm lý lẽ...
Ta không phải trẻ con.
Hắn cầm lấy cái ngón tay đang nghịch ngợm của cô, ý cười như có như không vẫn còn vương trên môi, càng nhiều thêm vẻ ưu nhã đầy đáng tin hiếm có. Hắn cầm lấy tay cô:
Phong Quang, cảm giác nắm tay của ngươi thật thoải mái.
Mặt Phong Quang đỏ lên, không ngờ mình lại bị một đứa trẻ mười hai tuổi trêu chọc tới mức này. Cô vội vàng thu tay lại, cười hì hì nói:
Tên nhóc này, những lời phong lưu kia là do ai dạy ngươi hả?
Đây không phải lời nói phong lưu, là nói thật.
Khóe môi hắn nở một nụ cười làm người ta hoa cả mắt, lại bồi thêm một câu:
Ta không phải trẻ con.
Nhưng với ta mà nói thì ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.
Rồi ta sẽ lớn lên.
Tới lúc đó... ta cũng già rồi.
Chu Hạnh lẳng lặng nhìn cô, thấy nụ cười tươi rói của cô thì trong lòng lại dâng lên một sự mờ mịt khó nắm bắt, bóng hình cô chìm trong ánh hoàng hôn, dường như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Trong lòng hắn không hiểu sao lại sinh ra một sự khủng hoảng, hắn liền cầm lấy tay cô lần nữa:
Ngươi có bằng lòng theo ta về nhà không?
Yêu cầu này tới quá mức đột nhiên và cũng quá mức không hợp lý, đây không giống những lời mà hắn có thể nói ra được.
Phong Quang cũng chỉ hoảng hốt một chút, sau đó nhẹ nhàng nói:
A Hạnh, ngươi có biết, nam nhân không thể tùy tiện nói muốn nữ nhân theo mình về nhà không hả?
Tại sao? Có rất nhiều nữ nhân muốn theo ta về nhà mà.
Đây là lời nói thật, danh tiếng của hắn trong đám nữ nhân trước giờ luôn rất cao.
Phong Quang vươn một ngón tay khác dí lên trán hắn:
Tên nhóc ngu ngốc, nam nhân nếu tùy tiện mang một cô nương về nhà chính là làm hỏng sự trong sạch của người ta đấy.