Chương 835: Ngoại truyện: chu hạnh (1)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 764 chữ
- 2022-02-08 08:13:32
Nơi Kinh thành phồn hoa, tuy đã tới lúc mặt trời lặn rồi nhưng tiếng rao bán của những người bán hàng rong vẫn vang lên không dứt.
Học đường tan học.
Một thiếu niên chừng mười hai tuổi đi ra sau cùng, da hắn trắng nõn nà, dung mạo càng không có gì để bắt bẻ, mà điều khiến người ta chú ý nhất trên người hắn chính là mái tóc bạc trắng. Nhưng cái này cũng chẳng gây trở ngại gì, thậm chí càng làm hắn có thêm một vẻ đẹp rung động lòng người, thêm vào đó là sự chững chạc không phù hợp với tuổi tác. Tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng lại mang theo khí chất cao quý mà người thường không thể nào có được.
Những người xung quanh dù có nhìn thấy bao nhiêu lần rồi đi nữa, thì chỉ cần nhìn thấy cậu bé tóc bạc này, bọn họ sẽ lại đều nhỏ giọng bàn tán. Nam hài này là tiểu công tử của Linh Lung trang, không ai biết lai lịch của Linh Lung trang thế nào, chỉ biết có một ngày đột nhiên nó xuất hiện ở Kinh thành, cho đến giờ vẫn không ai thăm dò được thế lực ở sau lưng nó.
Một cô bé chừng bảy, tám tuổi chạy tới, trong tay ôm một đống đồ ăn, toàn là đồ ngọt. Tiểu cô nương này rất đáng yêu, trên người mặc tơ lụa thượng hạng làm lộ ra thân phận cao quý của nàng ta. Nàng ta đưa hết đồ ăn trong tay ra trước mặt cậu bé giống như hiến vật báu:
A Hạnh, ta cho ngươi hết tất cả đồ ăn ngon này, ngươi hãy làm bạn với ta đi!
Hứa tiểu thư.
Thiếu niên hơi gật đầu:
Hảo ý của ngươi, lòng ta xin nhận.
Tiểu nữ hài này tên là Hứa Linh, là con gái một của Binh bộ Thượng thư đương triều. Hứa thượng thư mãi mới sinh được đứa con gái này, vì thế sủng ái nàng ta vô cùng.
Hứa Linh không thích sự từ chối của hắn, bĩu môi:
Ta thích ngươi mới tặng đồ cho ngươi, tại sao ngươi lại từ chối ta chứ?
Ta không thích ăn đồ ngọt.
Hơi dừng một chút, hắn lại mỉm cười nói thêm một câu nữa:
Ta càng không thích nữ nhi ăn đồ ngọt.
A Hạnh!
Hứa tiểu thư, nam nữ hữu biệt, xin đừng gọi ta như thế.
Chu Hạnh! Ngươi làm ta quá tức giận đấy!
Tiểu cô nương tức đến mức ném hết đồ trong tay đi, nha hoàn sau lưng nàng ta vội vàng khuyên bảo nàng ta hãy bớt giận.
Chu Hạnh chỉ cười:
Nếu không có việc gì khác, xin thứ cho ta đi trước một bước.
Hứa Linh tức đến phát điên, muốn đuổi theo nhưng lại bị người hầu kéo về nhà với lý do trời đã muộn rồi.
Người qua đường vừa rồi còn đang xem náo nhiệt lập tức ai trở lại với việc của người nấy.
Chu Hạnh đang đi ở trên đường, đột nhiên dừng chân lại, hắn thấy được một người, một nữ tử mặc váy áo màu đỏ.
Nữ tử này rất xinh đẹp, váy áo màu đỏ càng tôn lên dáng người thướt tha của cô, có không ít nam nhân lén nhìn theo cô nhưng cô lại chẳng phát hiện ra, bởi vì cô đang nhìn chằm chặp vào xâu kẹo đường hồ lô trong tay người bán hàng rong. Ánh mắt xinh đẹp như sáng bừng lên, vẻ mặt thèm nhỏ dãi vô cùng đáng yêu, chỉ thiếu điều viết mấy chữ lớn
Ta rất muốn ăn
lên trên mặt khiến cho người qua đường không thể rời tầm mắt đi.
Chu Hạnh đứng yên tại chỗ rất lâu, sau đó hắn đi qua đó, lấy hai đồng tiền ra:
Một xâu kẹo hồ lô.
Có ngay.
Người bán hàng rong lập tức rút ra một xâu kẹo đưa cho hắn:
Tiểu công tử cầm cẩn thận.
Quả nhiên, ánh mắt đáng thương của cô lại dừng trên người hắn.
Chu Hạnh tự nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng vui vẻ, hắn đưa xâu kẹo qua cho cô:
Muốn ăn không?
Muốn!
Cô trả lời vô cùng quyết đoán, không một chút rụt rè nào.
Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi, ta sẽ cho ngươi kẹo hồ lô.
Cô hơi khựng lại, rồi nghiêng đầu hỏi:
Tại sao ngươi lại muốn biết tên của ta chứ?
Không biết.
Hắn lắc đầu, cười khẽ một cái:
Ta chỉ biết là ta muốn biết tên ngươi, nhất định phải biết.