Chương 868: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (29)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 764 chữ
- 2022-02-08 08:13:36
Một đám người lập tức vọt vào cửa, nhân lúc hỗn loạn, Phong Quang chạy ra khỏi phòng.
Chỉ là một đám lửa nhỏ, đâu cần phải lắm người xông vào như thế. Trương ma ma hận rèn sắt không thành thép mắng đám thuộc hạ:
Một đám ngu xuẩn, còn không đuổi theo cho ta!
Phong Quang chạy vội vàng ngoài hành lang, chiếc thuyền này không hề nhỏ, không gian tất nhiên cũng không nhỏ, cũng có rất nhiều phòng. Cô quay đầu lại nhìn đám người đang đuổi theo mình không chịu buông bỏ, lại rẽ mấy lần, chỉ thấy phía trước có hai nha hoàn xách theo thùng gỗ bước ra từ một căn phòng, sau khi bước ra liền đóng cửa lại. Cô hoàn toàn chẳng kịp nghĩ nhiều, đợi hai người đó đi rồi liền đẩy cửa xông vào, đương nhiên, cũng không quên đóng cửa lại.
Nhưng vừa mới đóng cửa và xoay người lại trong nháy mắt, cô liền ngây ra.
Cô thấy được một người, nói đúng ra, là một người... đàn ông, trên người chỉ khoác một trường bào màu trắng, vai trái nửa lộ ra, ngực lõa lồ, đôi chân dài hoàn mỹ nửa ẩn nửa lộ dưới tà áo dài xẻ giữa, gợi lên cho con người ta vô vàn những suy nghĩ xa xôi.
Tóc hắn dài và đen rối tung ở sau đầu, ngọn tóc còn đang nhỏ nước, nổi bật trên nền áo trắng càng làm cho dung nhan như vẽ của hắn đẹp tới mức siêu lòng. Bên cạnh đó là thau nước nóng bốc lên hơi nước mờ mịt khiến cho hắn như một vị thần lẫn trong mây mù vậy.
Càng nguy hơn, người đó là Tống Vô Hà.
Đúng thế, chính là cái tên Tống Vô Hà... bẫy cô hai lần.
Giờ phút này hắn đang lẳng lặng nhìn kẻ đột nhiên xộc vào, khóe môi treo nụ cười mỉm như có như không.
Phong Quang không khỏi chột dạ, còn rất xấu hổ, nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ cô xấu hổ cái gì chứ! Cô mặt một bộ đồ màu xanh khác ngày thường, mà giờ còn đang dùng khăn che mặt, huống chi hai người cũng không thân thiết gì, nói không chừng hắn còn chẳng nhận ra cô là ai.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Phong Quang bốc lên dũng khí, cô miễn cưỡng nở một nụ cười,
Xin lỗi công tử, thiếp thân vào nhầm phòng, sẽ rời đi ngay đây.
Cô xoay người mở cửa, vừa mới bước một bước ra đã nhìn thấy đám người đi lùng bắt mình còn chưa rời đi, thế nên lập tức rụt chân về, đóng sầm cửa lại.
Tống Vô Hà khoanh tay cười:
Sao hả, cô nương không nỡ đi nữa à?
Ngày lành cảnh đẹp như thế này, gặp nhau cũng là có duyên.
Cô làm bộ làm tịch nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ,
Công tử, không bằng chúng ta cùng nhau ngắm trăng đi?
Nhưng ta lại cảm thấy, ánh trăng tuy đẹp thật nhưng chẳng sánh được với một phần của cô nương.
Mặt Phong Quang đỏ bừng, cũng may là có khăn che mặt nên hắn không nhìn thấy,
Công tử nói ánh trăng đẹp không sánh được với một phần của ta, nhưng thiếp thân lại cảm thấy, sao trời lộng lẫy tối nay mới không thể sánh được với phong thái của công tử.
Thế sao?
Hắn cười:
Tại hạ không biết, thì ra trong mắt Thái tử phi, ta lại có sức hút như thế đấy.
Khóe mắt Phong Quang giật giật, ra vẻ trấn định, cười hỏi,
Thái tử phi cái gì chứ? Ở đây có Thái tử phi à?
Chẳng lẽ Thái tử phi ở chung với người của Lãm Nguyệt lâu lâu quá nên quên mất thân phận của chính mình rồi?
Lời này có thể hiểu theo một cách khác, đó là có phải cô đã biến thành một thành viên của Lãm Nguyệt lâu rồi hay không?
Phong Quang giật khăn che mặt ra, thô bạo quát lên:
Tống Vô Hà!
Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp, đáng yêu này không phải Hạ Phong Quang thì còn là ai?
Tống Vô Hà đưa ngón trỏ lên đặt giữa môi, hạ giọng nói:
Suỵt!!! Thái tử phi nói nhỏ thôi, nếu không bị người đuổi theo nghe thấy thì nàng không chạy nổi đâu.
Phong Quang hung dữ nói:
Nếu ngươi đứng nhìn ta bị bọn họ bắt đi, ta sẽ nói ngươi là thái giám giả! Sự tình bung ra, cả hai chúng ta đều đừng nghĩ yên lành.